Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 2436 : Lão công lão bà?
Ngày đăng: 03:18 22/04/20
Nếu nói cơ duyên, bất kỳ một chuyện một vật gì cũng tồn tại cơ duyên đốn ngộ, mà cơ duyên của võ giả thường thấy nhất đúng là trong chiến đấu, du tẩu cùng thời khắc sinh tử trong chiến đấu, tỷ như Sở Dương và đám người Cửu Kiếp huynh đệ. Bọn họ tuổi trẻ đã lại có thể đạt đến tầng thứ mà thường nhân mấy trăm năm mấy ngàn năm hay vài ngàn năm, trăm vạn năm mới có thể đạt được. Ngoại trừ bởi vì bọn họ lợi dụng rất nhiều thiên tài địa bảo ra, còn bởi vì bọn họ trải qua rất nhiều sinh tử chiến dịch, chính là qua vô số lần du tẩu bên bờ sinh tử này mới có thể làm cho bọn họ nhiều lần đột phá tự thân cực hạn, đạt đến tầng thứ cao hơn.
Song thể sự có lợi thỉ có hại, chính là bởi vì sinh tử đối với bọn họ mà nói đã không hề tạo thành "Uy hiếp." nữa. Loại cơ duyên "Đốn ngộ" này cũng khó có được nữa, tỷ như Sở Dương trước mắt, bản thân hắn tu vi cùng tự thân cảnh giới không tương xứng nên cũng khó có thể phát huy ra được tất cả uy năng của mình.
Lấy trạng huống của Sở Dương mà nói, hắn trước mắt cảnh giới là cao cấp Thánh Nhân, còn có chín đại linh anh làm phụ, bình thường uy năng của hắn hẳn là hơn cao cấp Thánh Nhân bình thường chín lần trở lên. Tuy nhiên thực lực Sở Dương có thể phát huy ra cũng chỉ hơn cao cấp Thánh Nhân bình thường ba đến bốn lần mà thôi, mặc dù uy năng như vậy đã đáng quý nhưng kì thực cũng là khuyết thiếu không ít.
Lúc trước cùng hai Đại Thiên Ma Vương đối chiến, Sở Dương tập hợp toàn bộ chiến lực của mấy đời Cửu Kiếp huynh đệ, còn có Cửu Kiếp Kiếm, Cửu Kiếp Kiếm chiêu, Cửu Kiếp chiến trận làm phụ, cuối cùng chiến quả nhưng cũng bất quá là may mắn thoát thân mà thôi, cái chiến quả này nhìn như rất kinh người, kì thực cũng là không chịu nổi.
Mà sở dĩ là như thể cũng là bởi vì Sở Dương trước mắt tu vi mặc dù đã áp đảo cao cấp Thánh Nhân bình thường nhưng trên tâm cảnh lại thua xa, so sánh với cao cấp Thánh Nhân bình thường còn có một đoạn chênh lệch.
Mà sau khi cùng Sở lão gia tử nói chuyên, Sở Dương đà được dẫn phát ra trạng huống "Đốn ngộ"!
Cho nên, Sở Dương tự giác tự thân tu vi có tiến bộ kinh người, trong cơ thể tiểu nhân màu vàng cũng có sự tăng trưởng, cũng là hợp tình lý!
Mà cơ duyên thường thường không có gì không có, một cái hình ảnh, một cái cảnh sắc, một câu nói vô tâm, thậm chí một chữ, một cái tiếng động chỉ cần có cơ hội tâm linh là có thể sinh ra đốn ngộ, cực kỳ điển hình nên đây là cơ hội chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu.
Sở Tiểu Tâm Sở lão gia tử nói với Sở Dương hôm đó thật ra thì nhiều hơn là tự nói chuyên với mình.
"Tình đến chỗ sâu, cũng không phải là hữu tình đạo."
"Không oán trách đổ lỗi, mới thật sự là hữu tình đạo!"
Những lời này làm cho Sở Dương xúc động, quả thật đạt tới cực điểm, ý nghĩa sâu xa hơn hỉnh dạng.
Sở Dương tựa hồ có thể mơ hồ cảm giác được, bản thân bởi vì vô số giết chóc mà bị tâm cảnh ô uể nay từ từ khôi phục 1 sự thanh minh; từ tò khôi phục lại sự tinh khiết vô cùng tựa hồ là trẻ mới vừa mới ra đời vậy... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Lúc trước một ít đạo bỉnh chướng không phá được nay từ từ tan rã, hoàn toàn nghiền nát chỉ ở trong sớm tối.
Mà rất nhiều chân khí bình thường chỉ súc tích tồn tại trong kinh mạch, khó có thể điều động lên nay cũng tự phát chậm rãi chảy ra.
Dương Nhược Lan vui vẻ ra mặt đi ra ngoài đi đón cháu trai, Thiết Bổ Thiên cũng kích động vạn phần theo sát xông ra ngoài.
Quả nhiên, chỉ một hồi sau, thấy Dương Nhược Lan cùng Thiết Bổ Thiên hai người mỗi người một tay nắm tay một bé trai trắng ngần đi đến, đứa bé trai này nhìn qua nhiều lắm là cũng là sáu bảy tuổi, vẻ mặt tinh linh cổ quái, hai con ngươi cô lỗ lỗ chuyển động.
Mọi người cùng nhau cười to, người này chính là con trai bảo bối của Sở Dương, Thiết Dương. Nhưng so với bé trai bình thường cao lớn hơn rất nhiều.
Chỉ có Phong Nguyệt hai người cười đến có chút phát khổ.
Tiểu ma tinh tới rồi.
Đang khi náo nhiệt chỉ nghe thấy một cái thanh âm thanh thúy, mang theo chút ít miệng còn hơi sữa kêu lên nói: "Lão công, ngươi đã đến rồi!"
Một tiếng nói này làm cho đám người Sở Dương như bị sét đánh ngây ngốc theo tiếng nhìn lại.
Phong Nguyệt hai người sắc mặt đau khổ, dường như muốn khóc lên, ai, gia môn bất hạnh a.
Câu nói này dĩ nhiên không phải là hai người nói, là do tiểu la lỵ trong lòng Phong Vũ Nhu gọi, chỉ thấy nàng vẻ mặt hưng phấn, cố gắng vung 2 tay 2 chân ngắn ngủn, lao xuống mặt đất chạy đến nghênh đón.
Tất cả đang ở trong trạng thái hóa đá lại nghe thấy tiểu nam hài sáu bảy tuổi hoan hô nói: "Wow, lão bà, ngươi cũng ở nơi đây, ta cũng nhớ ngươi muốn chết..."
Nữ oa ba tuổi gọi lão công, thằng bé trai năm tuổi gọi lão bà...
Trước ánh mắt rụng đầy đất của mọi người hai tiểu tử này lại đã không có chút nào hoa giả nào ôm chầm lấy nhau, tiểu nam hài chụt một cái thơm lên má tiểu la lỵ béo mập cười hì hì nói: "Lão bà, ta nhớ ngươi như vậy, ngươi có nhớ ta không a? Tiểu la lỵ vươn hai tay ôm lấy cổ thằng bé trai cực kỳ biết điều gật đầu nói: " ta rất nhớ ngươi nha..."
Chụt chụt, liên tiếp thanh âm thơm môi vang lên...
Mọi người trong phút chốc đồng thời hỏng mất...