Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 2447 : Tà Chi Quân Chủ tính sai!
Ngày đăng: 03:18 22/04/20
Mà cái thanh âm kia giờ phút này đã hoàn toàn mất đi tiếng nói.
Mạc Khinh Vũ rất là quý trọng nhìn vào tấm hình kiếp trước của mình, hết thảy, từng cái từ từ, khóe miệng lộ ra nụ cười, lẩm bẩm nói: "Thật ra thì..., Khinh Vũ kiếp trước..., ngươi là ngươi, ta là ta... Ngươi là bi kịch, ta cũng là hạnh phúc..., nhờ cậy ngươi..., không nên phá hư hạnh phúc của ta, hoặc là nói, không nên phá hư hạnh phúc ngươi đã từng tha thiết ước mơ. Bởi vì..., chúng ta đều chiếm được mà, không phải sao?"
"Hắn kiếp này vẫn có Cửu Kiếp Kiếm, nhưng, hắn cùng với ta thời điểm..., nhìn ta so sánh với nhìn Cửu Kiếp Kiếm nhiều hơn..., nguyện vọng của ngươi thật ra thỉ đã đạt thành, không phải sao?"
"Ta rất nhanh muốn gả cho hắn... Nếu như ngươi vui mừng, ngươi có thể cùng nhau..., bởi vỉ, ngươi chính là ta.
Ta vẫn là ta. Ta sẽ mang theo hy vọng tâm nguyện của ngươi gả cho hắn
"Bởi vì... Ta thật không muốn hành hạ hắn nữa... Thật, hắn bồi thường lại cho Mạc Khinh Vũ, đã rất nhiều."
Mạc Khinh Vũ nhẹ giọng lẩm bẩm nói với, tựa như ở lầm bầm lầu bầu, lại như ở hướng về một người khác kể rõ.
Ở 1 nơi rất xa xôi. Một thiếu niên áo trắng mở to hai mắt nhìn, nhìn kiếp trước kiếp này cửa ải trong tấm hình mà vẻ mặt không có thể tin được, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, lòng tràn đầy khó hiểu, lòng tràn đầy nghi ngờ, buồn bực cực kỳ nói: "Vốn là còn muốn xem trò hay... Làm sao lại không dựa theo kịch bản chứ? Buồn cười! Quả thực là buồn cười! Phía sau kịch bản làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Ở bên cạnh hắn, một vị phong hoa tuyệt đại mỹ nhân cười run rẩy hết cả người, nói: "Đều nói ngươi không hiểu rõ nữ nhân mà, ngươi còn không phục, hiện tại biết mình không phải là vạn năng sao? Hai ta đánh đánh cuộc, là ngươi thua rồi a."
Thiểu niên áo trắng dường như thẹn quá thành giận, bệnh thanh nói: "Ta làm sao lại thua? rõ ràng chính là Mạc Khinh Vũ không dựa theo lẽ thường hành động, "... Ta làm sao lại thua?"
Bên cạnh một nữ nhân diện mục trong trẻo lạnh lùng gia du cười nói: "Thắng chính là thắng, thua thì thua, đánh cuộc không nên lấy cớ! Chẳng lẽ danh chấn hoàn vũ Tà Chi Quân Chủ đại nhân, hiện tại lại cũng sẽ đi ăn quịt sao?"
Thiểu niên áo trắng cả giận nói: "Nhưng thua như vậy chẳng phải là ta thua niềm vui lớn nhất của mình sao? Các ngươi cũng không phải là không biết, tâm nguyên lớn nhất của ta chính là để cho Mai đại tỷ trở lại nguyên hình..., xoa bóp cái mông nhỏ chơi..., thật dễ dàng làm cho nàng cùng ta đánh cuộc một lần này, lại còn thua, quá không cam lòng đi."
Lời này còn chưa dứt, đã bị mỹ nhân bên cạnh giận dữ đuổi giết tới đây.
Từ nay về sau, hai đời nhân sinh, không tiếp tục liên quan đến nhau nữa, không tiếp tục ngăn cách nữa!
Mạc Khinh Vũ giống như bạch tuộc vậy bò lên người Sở Dương rất có điểm làm nũng nói nhỏ nói: "Sở Dương, ngươi đà hoàn lại hết thảy kiếp trước rồi, không cần suy nghĩ nữa..., ngươi cuối cùng nhò nước mắt làm cho ta kiếp trước đã thỏa mãn rồi: Ta buông xuống, ngươi cũng có thể để xuống... Kiếp này nếu ngươi còn áy náy nữa là đối với ta và chúng ta không công bình...."
Sở Dương ngẩn ra, nhất thời ngây người như phỗng.
Đúng vậy, kiếp trước kiếp này căn bản bất đồng, mình nếu là suy nghĩ nữa, đối với ai cũng là không công bình.
Cửa ải này, không chỉ có là trạm kiểm soát kiếp trước kiếp này của Mạc Khinh Vũ mà cũng là cửa ải kiếp trước kiếp này của mình a.
Trong lúc bất chợt, trong nội tâm sóng triều cuồn cuộn, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Tựa ở đầu vai hắn, Mạc Khinh Vũ đột nhiên khuôn mặt đỏ lên, biến thành màu của y phục của nàng, thì thầm ở bên tai Sở Dương nhẹ nhàng mà nói: "Sở Dương ca ca... Chờ từ nơi này đi ra ngoài..., ngươi ăn ta đi..."
Nói xong, xấu hổ đem gương mặt vùi vào trong lòng Sở Dương hàm hàm hồ hồ nói: "Sở Dương ca ca... Khinh Vũ là của ngươi...."
Buông xuống tất cả khúc mắc Sở Dương hưng phấn hú lên quái dị, cơ hồ đồng thời cảm giác được cậu nhỏ của mình nổi lên phản ứng, phản ứng rất lớn.
Mạc Khinh Vũ tức thỉ phát hiện ra biến hóa ác liệt mà ngãng ra ở hông Sở Dương véo một cái xấu hổ sắng giọng nói: "Sở Dương ca ca thật bại hoại!"
Sở Dương cười hắc hắc, rất là càn rỡ dùng, miệng ngậm lấy vành tai Mạc Khinh Vũ rù rì mơ mơ hồ hồ nói: "Tối. Ta nhất định nhai từ từ chậm nuốt, tỉ mỉ một tấc một tấc a..." Cật xương đều không thừa... Nhưng là muốn chết ta.Ị
Giờ khắc này, Sở Dương có vậy hạnh phúc muốn khóc. Thật là cảm giác được, kiếp trước kiếp này phân biệt rõ ràng. Ngươi là ngươi, Sở Dương kiếp trước, ta là ta, là ngự tọa kiếp này. Không hề áy náy nữa.