Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 252 : Lôi đình tập kích!
Ngày đăng: 02:58 22/04/20
Vị võ tôn này theo bản năng đã cảm nhận được nguy hiểm, tung người về phía trước, trường kiếm chém về phía sau, tạo nên một đạo kiếm quang chói mắt.
Tất cả những người nhìn thấy một kiếm này đều thầm hô một tiếng cao minh trong lòng. Trong lúc không hề đề phòng, mà còn có thể phản ứng như vậy, đã là đăng phong tạo cực, vững vàng đứng ở thế bất bại.
Một kiếm này quá tuyệt diệu, tất cả mọi người đều tin rằng, nếu như phía sau có địch nhân, cho dù là vương cấp, cũng bị một kiếm này đỡ được.
Nhưng..
Chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến mọi người được mở rộng tầm mắt.
Sát!
Một tiếng vang rất nhỏ vang lên, hai thanh kiếm chạm vào nhau, thanh kiếm của cửu phẩm võ tôn không ngờ không thể ngăn trở một giây, bị chém thành hai đoạn giống như tờ giấy!
Một kiếm kia vẫn kiên quyết đuổi theo hắn, tốc độ nhanh vô cùng!
Phốc!
Thân hình đang bay đi của vị cửu phẩm võ tôn kia đột nhiên khựng lại, ánh mắt trống rỗng mà tuyệt vọng.
Ở trên ngực hắn, một đóa huyết hoa tiên diễm đột nhiên nở rộ, mà bên trong đóa hoa đó, lại là một mũi kiếm hàn quang lạnh lẽo. Vị cao thủ cửu phẩm võ tôn này mang theo một vẻ mê man không dám tin, cúi đầu nhìn nửa thanh kiếm đã xuyên thấu trái tim mình, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng và khó tin!
Sưu!
Mũi vừa xuyên thấu qua lồng ngực liền lóe lên một cái, đột nhiên thu về. Mà quái nhân toàn thân trắng toát lại mang kiếm, hóa thành một cái bóng mơ hồ trong gió tuyết, vọt tới một vị cửu phẩm võ tôn khác!
Ở phía sau, vị cửu phẩm võ tôn vừa trúng kiếm vô lực ôm lấy ngực, chậm rãi ngã xuống, động tác của hắn giống như một thước phim quay chậm, mà ở phía sau hắn bạch y nhân thần bí kia động tác lại nhanh như thiểm điện!
Một nhanh một chậm, quá đối lập!
Chỉ là một kiếm vừa rồi vừa chuẩn vừa độc, không ngờ trực tiếp đoạn tuyệt tất cả sinh cơ của một vị cửu phẩm võ tôn!
"Đại ca!"Vị cửu phẩm võ tôn còn sót lại hét lớn một tiếng, đột nhiên ngửa mặt lên trời cuồng nộ thét dài: "Hỗn đản! Ta giết ngươi!"
Nếu tính cả Đàm Đàm nữa, thì tình thế nơi này không ngờ đã hoàn toàn đảo lộn. Phe Mạnh Siêu Nhiên biến thành năm người, mà phe Kim Mã Kỵ Sỹ đường không ngờ lại biến thành bốn. Ở trên nhân số, ngược lại đã rơi vào hoàn cảnh xấu.
Đàm Đàm thả lỏng tâm thần, chỉ cảm thấy cả người toàn vết thương là vết thương, không chỗ nào không đau, nóng rát, toàn thân không còn nửa điểm khí lực, đặt mông ngồi xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Hắn đã sớm thoát lực, chỉ gắng gượng chống đỡ, khiến cho mình không ngã xuống. Ngay khi tâm thần buông lỏng, hắn nào có thể duy trì được nữa?
Ô Vân Lương nghi hoặc nhìn hai bạch y nhân trước mặt, trong trí nhớ, dường như không có hai người như vậy tồn tại. Hai người này tới từ nơi nào? Tại sao lại trợ giúp mình? Nhưng bất kể thế nào, hiện giờ cũng tạm thời thoát khỏi nguy cơ rồi.
Mạnh Siêu Nhiên vẫn bình tĩnh quan sát địch nhân như cũ, thản nhiên nói: "Các ngươi muốn tiếp tục nữa sao?"
Nhưng lời này của hắn, ám chỉ mãnh liệt: "Đây là mai phục ta chuẩn bị từ trước rồi! Các ngươi đã chui vào bẫy của ta!"
Bốn vị võ tôn Kim Mã Kỵ Sỹ đường nhìn nhau, tiến thoái lưỡng nan.
Mạnh Siêu Nhiên thản nhiên nói: "Chúng ta vốn không oán không cừu, cuộc chiến hôm nay, đến đây là kết thúc. Nếu chư vị không muốn táng mạng ở chỗ này, Mạnh mỗ sẽ không tiễn nữa."
"Đây là cái bẫy của ngươi? Ngươi bố trí từ trước?" Vị nữ võ tôn kia không tin tưởng nói.
"Có thể đúng, cũng có thể không...." Mạnh Siêu Nhiên lập lờ nói nước đôi: "Chỉ là không nghĩ tới... lại đúng lúc như thế...." Sở dĩ Mạnh Siêu Nhiên nói như vậy, chính là nhìn ra thân phận một người trong đó.
Tuy hắn không thấy rõ diện mạo, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt kia, Mạnh Siêu Nhiên liền nhận ra được: Ngươi này chính là Sở Dương! Đồ đệ của mình! Bất kể Sở Dương biến hóa như thế nào, nhưng làm sao có thể qua mắt người đã nuôi hắn lớn lên chứ?
Chính điều này khiến Mạnh Siêu Nhiên hạ quyết định trong nháy mắt.
Mình và đại sư huynh vốn đã mất đi chiến lực, chỉ là thần kinh vẫn bị kéo căng nên vẫn duy trì được. Nhưng lúc này cứu binh xuất hiện, lại theo bản năng thở phào một hơi. Một hơi vừa thở ra, hai người mình ngay cả đứng vững cũng là vấn đề.
Chứ đừng nói tới chiến đấu!
Mà nếu là Sở Dương, tuy thoạt nhìn có tiến bộ rất lớn, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, cho dù có tiến bộ thì cũng tiến bộ được bao nhiêu? Huống chi, tuy đánh lén thành công, nhưng trên bụng hắn hiện giờ đã có một vết thương nặng nề! Đây chính là thương thế đủ để trí mạng. Cứ tiếp tục chiến đấu, thương thế lại càng nặng thêm, hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi...
Mà người còn lại, tuy cũng giết một vị cửu phẩm võ tôn, nhưng thương thế cũng không nhẹ. Vệt máu trên khóe miệng đỏ tươi, chính là máu của phủ tạng. Nếu tiếp tục chiến đấu, chỉ sợ khó giữ được tính mạng.
Cho nên Mạnh Siêu Nhiên lập tức hạ quyết định này.