Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 272 : Ngươi thử? Ta cũng thử

Ngày đăng: 02:58 22/04/20


"Không dám, tại hạ Sở Phi, đây là đại ca tại hạ Sở Nam." Sở Dương cười ôn hòa.



"Sở Nam". Cố Độc Hành này lập tức hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, quát: "Câm miệng!"



Nhưng trong mắt đám người Ngạo Tà Vân lại lộ ra ý cười: Sở Nam? Xử Nam? Ừm, cái tên này thật sự là nhiều thâm ý, khiến cho người ta phải liên tưởng a.



"Xin hỏi đại danh chư vị công tử?"



Sở Dương ngượng ngừng cười cười, có chút bộ dáng hồn nhiên ngây thở của thiếu niên, nói: "Huynh đệ chúng ta thích nhất là kết giao bằng hữu đó."



"Tại hạ Mạc Thiên Vân." Mạc Thiên Vân mỉm cười. Nhìn vẻ mặt của hắn, ai cũng không thể nghĩ ra, chính hắn vừa rồi còn cổ động mọi người đối phó hai người này, nhưng chính hắn cũng nói ra: "Nói ra thật xấu hổ, tại hạ vừa rồi còn đang lo lắng. Ha ha, hiện giờ chân thân xuất hiện, thật khiến tại hạ uổng công làm tiểu nhân rồi."



"Ồ?"



Sở Dương mỉm cười nhìn hắn, trong thần sắc lộ ra ý thưởng thức: "Mạc công tử thật thẳng thắn, ta thích người như vậy."



Mạc Thiên Vân cười âm nhu, từ thần sắc cũng có vẻ như nói ra từ đáy lòng: "Thân tại giang hồ, có một số việc, phải nghĩ nhiều hơn một chút, thành ra dần dà lại tạo thành cái tật xấu như vậy... Sở công tử đừng chê cười nha."



"Nào có!"



Sở Dương chân thành tha thiết nói: "Gia phụ từng dạy vô số lần, cẩn thận mới bảo mệnh chi đạo khi hành tẩu trên giang hồ. Mạc huynh không chỉ cẩn thận, mà còn chân thành, đúng là một vị hảo bằng hữu hiếm có."



Đám người Mạc Thiên Vân cùng Ngạo Tà Vân đều cảm thấy có chút ngạc nhiên.



Mọi người cũng không rõ, vị Sở công tử này rốt cuộc đã đứng ở bên ngoài được bao lâu, nghe được nhiều hay ít, nhưng có thể khẳng định một điểm, hắn tuyệt đối đã nghe một hồi, cho dù không nghe được toàn bộ thì cũng có thể nghe được phần cuối.



Vô luận thế nào, hắn cũng không nên thân thiết với Mạc Thiên Vân như thế. Đây là chuyện gì? Vị Sở công tử này nói chuyện dường như không phân biệt thị phi nha.



"Tại hạ Ngạo Tà Vân!"



"Tại hạ La Khắc Vũ."



"Nhớ kỹ, ta tên là Kỷ Chú."



Kỷ Chú tự giới thiệu, khiến cho Đồ Thiên Hào đang trầm mặc đứng trong góc cũng phải phì cười. Kẻ dở hơi như vậy, thật đúng là.....



Khóe miệng Sở Dương giật giật một hồi, thầm nghĩ may mà tên tiểu tử Kỷ Mặc kia không tới đây, nếu không hai người huynh đệ này đứng chung một chỗ, thì đúng là vô cùng khó phân biệt được kẻ nào điên hơn....



Sau một hồi giới thiệu, không khí trong phòng náo nhiệt hẳn lên. Nguồn truyện: Truyện FULL



"Chuyến đi này, Trung Châu thành thật sự là náo nhiệt."



Sở Dương mỉm cười lịch lãm, nhất cử nhất động đều lộ ra một phong phạm quý tộc mà chỉ có đệ tử đại thế gia mới tu dưỡng được: "Nghe nói người ở đây đang tranh đoạt Vấn Thiên kiếm và Hoàng Tuyền đao?"



"Những cái này đều là do phàm phu tục tử nghe nhầm đồn bậy, không đáng tin."




"Sở diêm vương hẳn là vẫn còn hậu thủ...."



Đệ Ngũ Khinh Nhu lẩm bẩm: "Nhưng làm thế nào để đả kích ưu thế của ta?"



"Tướng gia, ưu thế của ta đã thành, cho dù Sở diêm vương thông minh tuyệt đỉnh, nhưng nơi này dù sao cũng là Đại Triệu, chứ không phải là Thiết Vân. Hoặc là, Sở diêm vương hiện giờ đang ôm mặt khóc lóc cũng nên."



Cao Thăng trấn an.



"Không đâu, người khác có lẽ sẽ buông bỏ, nhưng Sở diêm vương tuyệt đối sẽ không."



Đệ Ngũ Khinh Nhu khẳng định nói.



Nói tới đây, đột nhiên nhíu mày, nói: "Nghe nói Tiếp Thiên lâu hôm nay lại có thêm hai vị khách quý? Hơn nữa Đỗ Phát Tài tự mình tới nghênh đón, thái độ cực kỳ cung kính?"



"Đúng. Căn cứ tin tức, là hai vị công tử của Sở gia Thượng Tam Thiên."



Cao Thăng trả lời.



"Sở gia? Sở?"



Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu mày, cái chữ Sở này chính là một chữ rất mẫn cảm trong lòng hắn.



"Tướng gia hoài nghi là... Sở diêm vương?"



Cao Thăng cẩn thận hỏi.



"Khó bề phân biệt."



Đệ Ngũ Khinh Nhu lẳng lặng suy nghĩ một hồi, sau đó thở ra một hơi thật dài: "Sở gia công tử... Sở gia công tử...."



Công tử các đại thế gia mặc dù không có động tĩnh, nhưng tiêu điểm bây giờ vẫn là ở Tiếp Thiên lâu Nếu Tiếp Thiên Lâu loạn, đó mới là thật sự rối loạn.



"Nếu thật sự là công tử Thượng Tam Thiên... đúng là khách quý!"



Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi nói: "Một khi đã là khách quý, thì sáng sớm ngày mai, bổn tướng tự mình đến tiếp đón."



"Tướng gia đích thân tới tiếp đón?"



Cao Thăng lắp bắp kinh hãi?"



"Nếu thật sự là công tử Thượng Tam Thiên, ta đi cũng không tính là hạ mình."



Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ nói, trong thanh âm, không thể nghe ra hắn nói như vậy, rốt cuộc là có ý gì.