Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 281 : Trung Châu đại loạn
Ngày đăng: 02:58 22/04/20
Trăng tròn lên cao, ở ngay trên đỉnh đầu mọi người, tỏa ra quang mang mờ ảo. Quang huy thánh khiết bao phủ thiên không, rơi khắp đại địa.
Chúng cao thủ đã tập trung tinh thần mấy ngày trời, cũng có chút mệt mỏi. Tất cả mọi người đều suy đoán, chẳng lẽ hai con hàng này trốn trong hang chuột hay sao? Vì sao toàn thành tìm kiếm điên cuồng như vậy mà vẫn không tìm ra?
Nhưng đúng vào lúc này, một người đột nhiên trợn mắt há hốc miệng, chỉ lên trời cao, khản giọng hét lên!
Tất cả cao thủ đều giật mình ngẩng đầu lên, vừa thấy liền lập tức xoạt một tiếng, toàn bộ đứng lên!
Trên đỉnh đầu, không ngờ xuất hiện hai vầng trăng sáng! Một vầng thái dương!
Hai cái mới xuất hiện, tuy không có quang mang vạn trượng giống như thái dương trăng sáng chân chính, nhưng cũng tồn tại cực kỳ chân thực!
Nhật nguyệt đồng huy!
Viêm Dương đao, Minh Nguyệt kiếm hiện thế!
Mọi người cùng lúc bay hết lên trời cao, hơn bốn mươi chiếc vương miện tỏa sáng rực rỡ trên không, huy hoàng rực rỡ! Xung quanh, còn có ca thủ vương tọa đang lục tục kéo tới, tạo ra nguyên khí hộ tráo của bản thân!
Hai phương hướng, một cái ở thành đông, một cái ở giữa thành!
Tiếp đó, vầng mặt trời đại biểu cho Viêm Dương đao bắt đầu di động....
"Ngao...." Một tiếng bạo rống, chúng cao thủ phóng người lên, hướng về phía đó mà bổ nhào tới.
Vầng mặt trăng đại biểu cho Minh Nguyệt kiếm chớp động một chút, lập tức biến mất không thấy. Tựa hồ chủ nhân Minh Nguyệt kiếm đã phát hiện ra dị thường, quyết đoán thu kiếm vào vỏ.
Nhưng Viêm Dương đao vẫn hiện hữu ở đó. Chẳng biết tại sao, Minh Nguyệt kiếm lần này biến mất, nhưng vầng thái dương của Viêm Dương đao vẫn tồn tại như cũ!
Nhưng hiện giờ đã chẳng còn ai cân nhắc tới vấn đề này nữa rồi! Tồn tại? Vừa vặn dẫn chúng ta tới cướp!
Trên mặt đất, chủ nhân Viêm Dương đao hốt hoảng bỏ trốn.
Trên bầu trời xa xa, một đám cao thủ vương tọa đuổi theo phía sau, trong mắt đều phát ra hào quang cuồng nhiệt. Hiện giờ, Viêm Dương đao nếu đã xuất hiện, thì đừng hòng trốn đi nữa... Việc cấp bách hiện giờ là xem xem, mấy chục vị cao thủ vương tọa, ai có thực lực để độc chiếm ngôi đầu.
Người rất nhiều, cao thủ càng nhiều! Nhưng Viêm Dương đao dù sao cũng chỉ có một thanh!
Hơn nữa, hoàng cung còn là trái tim của quốc gia!
Sở diêm vương đã đánh lên khúc nhạc dạo đại hỗn loạn, nếu như hắn còn bỏ qua cho hoàng cung, thì Sở diêm vương đã không còn là Sở diêm vương nữa rồi!
Nhưng hoàng thất căn bản lại không tín nhiệm Đệ Ngũ Khinh Nhu, vô tình cự tuyệt hảo ý của Đệ Ngũ Khinh Nhu. Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng chỉ có thể buông bỏ cố gắng mà thôi!
Trên thực tế, hắn cũng chỉ làm ra vẻ mà thôi.
Trong hoàng cung, đại hỏa bốc lên khắp nơi!
Ánh lửa hừng hực, chiếu đỏ rực cỏa một vùng trời. Quân đội bốn phía đều tiến tới dẹp loạn.
Sở ngự tọa một thân bạch y, di chuyển như gió khắp hoàng cung. So với nói hắn tới tranh đoạt Viêm Dương đao, không bằng nói hắn tới yểm tợ Kỷ Mặc thì đúng hơn.
Một khi chủ nhân Viêm Dương đao xuất hiện nguy hiểm, Sở công tử sẽ từ trên trời giáng xuống, liều mạng xông vào vòng chiến, nhưng chỉ cần hắn xông vào, đám vương tọa lại lập tức bó chân bó tay, không cách nào hạ thủ.
Trước mặt bao người, ai dám giết chết công tử Sở gia Thượng Tam Thiên? Đây không phải là muốn chết sao? Nơi này đang có vô số người làm chứng đó. Nguồn: https://truyenfull.vn
Vì thế Sở công tử thần uy lẫm liệt, đến mức, như vào chỗ không người. Trong lúc tả xung hữu đột loạn xạ, chủ nhân Viêm Dương đao lại rú lên một tiếng quái dị: "Cẩu đại di...." Rồi bỏ chạy mất dạng
Một cuộc đuổi bắt mới lại bắt đầu...
"Tối quá! Chẳng nhìn cái đéo gì cả. Con mẹ nó, đốt thêm mấy bó lửa có phải sáng hơn không?" Sở công tử quát lớn một tiếng.
Đám vương tọa lập tức phát hiện, tìm kiếm người trong bóng tối thế này quá khó khăn rồi. Mặc dù vị Sở công tử này nói hơi thối, nhưng những lời này quả thật rất có đạo lý. cũng không biết là ai bắt đầu, kết quả là mọi người thi nhau đốt lửa...
Có một vị vương tọa, không hiểu sao lại tìm được kho dầu của hoàng cung, từng thùng thùng dầu ném ra, bất kể là còn dầu hay không còn dầu, đều bùng bùng bốc cháy...
Phừng phừng phừng...
Ầm ầm ầm....
Chuyện này, thật sự là... Có người viết thành thơ: hỏa thụ ngân hoa bất dạ thiên, giang phong ngư hỏa đối sầu miên, trung châu thành lý thiên hạ loạn, dạ bán hỏa quang đáo khách thuyền…