Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 285 : Hắn đã chết, ta giết!

Ngày đăng: 02:58 22/04/20


Lời này của Mạc Thiên Vân rất đúng thời cơ. Đại đa số mọi người đuề thống nhất một ý nghĩ. Nếu Ngạo Tà Vân đã đề nghị, thì hắn nhất định có nắm chắc. Nếu không thì làm sao lại đề nghị?



Tất cả đều phản đối.



"Bản công tử thấy việc này không được!" Lệ Hùng Đồ quát, đảo mắt một cái: "Theo ta thấy, các liên minh cũng không cần phái đại biểu ra làm gì. Chính công tử các thế gia lần lượt lên đài, tự mình tranh đoạt! Người thắng cuối cùng, sẽ có được Viêm Dương đao, thế nào?"



Ở đây đều là đại công tử các đại thế gia, truyền nhân dòng chính! Kẻ nào kẻ nấy đều để mắt cao hơn đầu, tự cho mình là siêu phàm, có ai lại thừa nhận mình không bằng người khác?



Lệ Hùng Đồ vừa nói ra, lập tức khiến tất cả hưởng ứng.



"Được!"



Ngạo Tà Vân bất đắc dĩ cười cười, nói: "Cũng được, bất quá, chuyện này nên sớm không nên trễ, thanh đao này ai cũng không thể lấy. Tất cả mọi người đều không thể bảo chứng, qua đêm sau khi trở về, thanh đao này còn tồn tại... Không bằng ngay lúc này, tại nơi này, mọi người luận bàn một phen!"



"Ngạo huynh nói rất đúng." Đồ Thiên Hào lập tức tỏ vẻ tán thành, Lệ Hùng Đồ sải bước đi ra ngoài, đối diện với đám quan binh đang đứng vây quanh bên ngoài, nói: "Mấy người các ngươi, mau mau thu dọn nơi này. Mời cả hoàng đế và hoàng hậu của các ngươi rời khỏi nơi này. Chỗ này, chúng ta trưng dụng!"



Mọi người vừa nghe xong, không khỏi trợn trắng mắt.



Chỗ này bị chúng ta trưng dụng? Mẹ nó, đây là hoàng cung một quốc gia đó...



Bát quá, chư vị công tử ai nấy đều cảm thấy rất đã nghiền. Hoàng cung thì sao? Chúng ta nói trưng dụng thì chính là trưng dụng!



Từ xưa tới nay, còn chưa có người nào dám trưng dụng hoàng cung nhỉ? Hắc hắc, mấy ca đây lại khai mở một truyền kỳ mới.



Võ tướng cầm đầu lập tức mặt đỏ tía tai, tức đến gần như muốn nổ phổi. Từ trước tới nay đều là chính phủ trung dụng dân gian, có khi nào hoàng cung lại bị người ta trưng dụng?



Dưới cơn cuồng nộ, đang định bất chấp tất cả, hạ lệnh cường công!



"Tiêu tướng quân, làm theo lời vị công tử này đi!" Một thanh âm nho nhã vang lên, Đệ Ngũ Khinh Nhu cưỡi trên một con ngựa, chậm rãi tiếp cận: "Đón mấy người bệ hạ ra ngoài đi."



Nói xong, hắn liền chắp tay với Ngạo Tà Vân, mỉm cười nói: "Lần này Đại Triệu chúng ta thoái nhượng một lần! Hoàng cung, có thể tạm thời giao cho các vị sử dụng, bất quá, sau lần này, các vị công tử phải cho Đệ Ngũ Khinh Nhu ta một câu trả lời!"


"Ta chỉ đang nghĩ... nghĩa phụ lão nhân gia làm sao có thể tiếp nhận chuyện này." Cố Độc Hành thất hồn lạc phách, ngồi xuống: "Cố Viêm Dương chết không có gì đáng tiếc, với hành vi của hắn, ta đã sớm muốn giết nhưng không thể. Hiện giờ... Haiz! Trong lòng ta rất loạn... nếu như Tiểu Diệu tỷ biết, trong lòng cũng thương tâm a...."



"Ừm, còn có một việc." Sở Dương khẽ nói.



"Chuyện gì?" Cố Độc Hành cười khổ một tiếng.



"Cố Viêm Nguyệt cũng chết rồi...." Sở Dương ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta giết!"



"Ta... ngươi... cái này...." Cố Độc Hành đứng phắt dậy, thờ phì phò: "Ngươi... ngươi thật.. dám!"



Cố Độc Hành đứng lên, giống như ngựa ăn phải xuân dược, chạy loạn trong phòng một hồi, miệng không ngừng lẩm bẩm một câu: "Vậy phải làm sao bây giờ? Vậy phải làm sao bây giờ?Vậy phải làm sao bây giờ?..."



Sở Dương đồng tình nói: "Vậy phải làm sao bây giờ??"



Cố Độc Hành suy sụp ngồi xuống, độtnhiên trong lòng mờ mịt. Đã chết? Hai kẻ khi dễ mình từ nhỏ, đến khi trưởng thành cũng mấy lần hãm hại mình, không có lúc nào không muốn dồn mình vào tử địa.. đã chết?



Cứ chết như vậy?



"Hai người bọn họ chết, ta chỉ có đại khoái nhân tâm! Nhưng ta chỉ long lắng... nghĩa phụ làm sao có thể thừa nhận chuyện này! Hai người kia, đều là con hắn! Cho dù không ra gì nhưng cũng là cốt nhục ruột thịt của hắn...." Cố Độc Hành ngồi xuống, hai tay ôm đầu, vẻ mặt thống khổ.



"Giết chết hai người bọn hắn, chính là một món quà huynh đệ ta tặng ngươi!" Sở Dương thản niên nói.



"Một món quà...." Cố Độc Hành kinh ngạc nói.



"Cũng là một món quà chúng ta tặng nghĩa phụ ngươi và Cố thị gia tộc...." Sở Dương khẽ cười nói: "Ngươi lên làm gia chủ, so với hai người bọn hắn thì tốt hơn nhiều lắm. Ít nhất, tiền đồ Cố thị gia tộc cũng được đảm bảo. Cố Diệu Linh cũng có thể giải thoát sớm hơn một chút."



Cố Độc Hành dở khóc dở cười: "Ngươi nói... những cái này ta cũng biết, nhưng vấn đề là...."



"Còn vấn đề gì?" Sở Dương xòe tay: "Người đã chết rồi... không biến thành cỏ xanh thì đầu còn có thể mọc ra sao?"



Cố Độc Hành hoàn toàn không biết nói gì. Gặp một kẻ thế này, ngươi còn có thể nói gì?