Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 291 :

Ngày đăng: 02:58 22/04/20


Đệ Ngũ Khinh Nhu ngồi bất động trên ghé, bình tĩnh nhìn hắn. Loại ánh mắt bìn tĩnh này lại thâm thúy như biển, khiến cho Lục Nhân Giáp đại tổng quản đối diện đột nhiên giật mình sợ hãi trong lòng.



Hắn phụng chỉ mà tới, nhưng giờ phút này, lại có một loại cảm giác giống như Đệ Ngũ Khinh Nhu đang đứng trên mây cao, bễ nghễ khinh thường nhìn hắn. Ánh mắt mặc dù không có nửa điểm cảm tình,nhưng Lục Nhân Giáp lại có thể cản nhận được rõ ràng vẻ khinh thường trong đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Mà bản thân vị đại tổng quản này, giờ khắc này chính như một con kiếm dưới chân núi, bị người ta nhìn xuống.



Loại cảm giác này, khiến Lục đại tổng quản rất không thoải mái.



Hắn cho rằng mình bị miệt thị.



Mình nói thế nào cũng là một đại tổng quản quyền cao trức trọng! Sau khi mất đi thứ chỉ nam nhân mới có, đối với tiền tài sắc đẹp, Lục tổng quản đã không còn hứng thú, nhưng lại càng ngày càng để ý tới quyền lực, uy thế!



Nhất là cái loại dục vọng muốn được kẻ khác kính trọng, càng ngày càng mãnh liệt! Thậm chí, lòng tự ái của hắn còn mãnh liệt tới một mức độ biến thái.



"Thánh chỉ tới! Đệ Ngũ Khinh Nhu tiếp chỉ!" Sau khi không nhận được cái loại hồi đáp mà mình mong muốn, Lục đại tổng quản nhìn Đệ Ngũ Khinh Nhu, lại rống cái cổ họng lên.



Hai hàng lông mày Đệ Ngũ Khinh Nhu thoáng nhíu lại, sau đó, Lục Nhân Giáp không hiểu sao, toàn thân lại có một cảm giác lạnh lẽo.



"Đọc!"



Thần sắc Đệ Ngũ Khinh Nhu bình tĩnh như nước, trong mắt vẫn là một vẻ thâm thúy như hàn đàm, chỉ nhẹ nhàng nói ra một chữ như vậy, cũng đánh nát hoàn toàn lòng tự tôn biến thái của tên Lục Nhân Giáp!



Vào thời khắc này, hắn rõ ràng cảm giác được, nếu như mình không đọc, thì sẽ không còn cơ hội đọc nữa!



Ở phía sau hắn, bốn tên tiểu thái giám đảm nhiệm nghi thức đã sợ đến tám chân cùng nhau run bần bật.



"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết...." Cái giọng vịt đức the thét bắt đầu cất lên.



"Đọc nội dung!" Đệ Ngũ Khinh Nhu bình tĩnh nói.



"...." Lục Nhân Giáp uất ức, gần như muốn nội thương.



"....Giao trách nhiệm cho Đệ Ngũ Khinh Nhu, đem toàn bộ bảo vật trong bảo khố hoàng cung, trở về...." Lục Nhân Giáp rốt cuộc cũng không chống đỡ được cỗ áp lực này, chỉ nói phần trọng điểm.



"Bảo khố hoàng cung bị trộm?" Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu mày, lầu bầu nói: "Muốn ta trả lại?" Trong thanh âm của hắn, mang theo một cảm giác hài hước.
"Quốc khố bị trộm!" Trong mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu lóe lên hàn quang, phân tích từng điểm từng điểm một: "Trong một đêm, kể từ lúc rối loạn, cho tới khi các đại công tử rút đi, tuyệt đối không quá mười hai canh giờ! mà trong mười canh giờ, Kim Mã Kỵ Sỹ đường vẫn bao vây bên ngoài, tuyệt đối không có bất cứ một ai mang theo thứ gì cỡ lớn ra khỏi hoàng cung! Thậm chí một cái bọc nhỏ cũng không có!



"Thời gian quá ngắn, tuyệt đối không có khả năng trộm sạch quốc khố trong đoạn thời gian này!"



"Nhưng hoàng đế lại nói, quốc khố bây giờ rỗng không! Còn muốn ta trả lại!"



Đệ Ngũ Khinh Nhu cười rộ lên, nụ cười lạnh lẽ như băng tuyết: "Hơn nữa, không ngờ còn có một câu không tiếc bất cứ giá nào cũng phải loại bỏ...."



"Ha ha...." Đệ Ngũ Khinh Nhu nở nụ cười tao nhã, nhưng nụ cười này lại khiến Cao Thăng bên cạnh không rét mà run.



Mấy câu Đệ Ngũ Khinh Nhu vừa nói, đã để lộ ra rất nhiều điều. Nhưng nói ngắn gọn lại, có thể đưa ra một kết luận: Hoàng thất Đại Triệu đã không thể nhẫn nhịn Đệ Ngũ Khinh Nhu chuyên quyền nữa rồi, muốn có hành động!



Đệ Ngũ Khinh Nhu như thế nào lại bị loạn người này đánh cho không hoàn thủ? Thói quen của Đệ Ngũ Khinh Nhu, từ trước tới nay là tiên hạ thủ vi cương.



"Nhưng, hoàng thất thật sự ngu xuẩn tới mức này?" Đây là điều khiến Cao Thăng khó hiểu nhất.



"Hoàng tộc ngu xuẩn, vượt xa khỏi tưởng tượng của bất cứ kẻ nào!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nói một câu, lập tức đóng nắp quan tài tất cả mọi chuyện.



Sự tình cũng bắt đầu từ giờ khắc này, không thể nghịch chuyển!



Cảnh Mộng Hồn không bắt được Sở diêm vương, lại mang theo một phong thư, cùng một tấm phiếu nợ, về tới tướng phủ.



Dòng thứ nhất: "Hôm nay nợ Tiếp Thiên lâu, vật phẩm tổn phí, tất cả mười vạn lượng bạc trắng!"



Dòng thứ hai: "Hôm nay nợ Tiếp Thiên lâu, phí tổn thất danh dự, tất cả mười vạn lượng bạc trắng!"



Dòng thứ ba: "Dấu tay xác nhận."



Người ký tên: "Đệ Ngũ Khinh Nhu."



Người ký tên: "Cảnh Mộng Hồn."



Dấu tay đỏ tươi.