Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 296 :
Ngày đăng: 02:58 22/04/20
Trung Tam Thiên, Mạc thị gia tộc.
Mạc Khinh Vũ cuộn tròn thân thể nho nhỏ của mình trên bậc thang trước cửa, hai bàn tay nhỏ bé chống má, ánh mắt vô thần nhìn vào hư không trước mặt. Trong lồng ngực, một chiếc vỏ đao cũ kỹ, lẳng lặng nằm trong ngực nàng.
"Haiz!" Tiểu cô nương bi ai thở dài, tuổi còn nhỏ, nhưng bên trong tiếng thở dài lại ẩn dấu một vẻ trầm trọng, cũng cực kỳ tang thương.
Trong khoảng thời gian này, Mạc Khinh Vũ cảm thấy toàn bộ thiên địa đều thay đổi.
Tất cả trước kia, tất cả, hết thảy, hiện tại đều thay đổi cả rồi.
Linh dược để tu luyện, rõ ràng đã giảm xuống mấy chục lần! Về phần những bảo vật vô giá phụ trợ tu luyện như tử tinh, hiện giờ mình đến một khối cũng không nhận được nữa rồi.
Trước kia, mỗi khi rảnh rỗi, các vị trưởng bối gia tộc lại thường tới đây thăm mình, thúc giục tiến độ luyện công, trên mặt đầy vẻ từ ái chơi với mình một hồi, sau đó mới hài lòng rời đi. Hiện giờ, không có một ai....
Trước kia, phụ thân nhìn thấy mình, đều ôm chầm lấy mình, tung mình lên không trung, thật cao hứng, tiếng cười thực sang sảng, nhưng hiện giờ... Đã mấy tháng rồi, mình không được nói chuyện với phụ thân rồi.
Ngay cả gặp mặt, cũng chỉ thoáng qua hai lần. Phụ thân thấy mình, đều thở dài một hơi, rồi đi mất. Tựa hồ đang trốn tránh gì đó. Dần dần, trái tim nho nhỏ của Mạc Khinh Vũ, cũng càng trở nên lạnh giá....
Phụ thân không yêu quý mình! Bởi vì tam âm mạch của ta bị phế!
Chỉ là, tam âm mạch bị phế rồi, ta không phải là nữ nhi của hắn nữa sao? Cũng không phải là phụ thân của Tiểu Vũ sao? Vì sao?
Chẳng lẽ tam âm mạch lại trọng yếu như vậy? So với một nữ nhi còn quan trọng hơn?
Thực lực gia tộc, thế lực gia tộc...Đối với gia tộc, một người không có khả năng cống hiến trên vũ lực, chẳng lẽ đến một điểm giá trị cũng không có sao?
Ta đến một chút giá trị cũng không có sao?
Mạc Khinh Vũ thầm tự hỏi trong lòng mình, nước mắt cứ như vậy lăn dài trên má....
Ta chẳng muốn gì hết, ta chỉ muốn phụ thân ôm ta một lần, muốn phụ thân thơm lên trán ta.. Muốn ở trong lòng cha mẹ, cười một hồi, không, cho dù là khóc một hồi, chỉ để cảm thụ một chút sự ấm áp mà thôi.
Nhưng bây giờ, không ai nguyện ý ôm ta....
Chẳng lẽ ta ở gia tộc, không có tác dụng rồi?
Tạ thị gia tộc: Chỉ cần...
Lệ thị gia tộc: Chỉ cần
Đồ thị gia tộc: Chỉ cần...
Âu thị gia tộc: Chỉ cần....
Đương nhiên, cũng trăm miệng một lời: Nếu như Đệ Ngũ tướng gia không khiến Kim Mã Kỵ Sỹ đường giao kiếm ra đây, chúng sẽ..... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên Đệ Ngũ Khinh Nhu nếm tử mùi vị sứt đầu mẻ trán!
Ngạo thị, Mạc thị, Tạ thị còn dễ nói một chút, nói chuyện cũng ôn hòa. Nhưng Đồ thị gia tộc lại trực tiếp không nói lý, Đồ Thiên Hào trực tiếp ở luôn trong phủ thừa tướng, ngươi không giao kiếm, ta không đi!
Về phần Lệ Hùng Đồ,, ngày nào cũng chỉ huy cao thủ vương tọa của mình, cùng Kim Mã Kỵ Sỹ đường luận bàn, luận bàn! Hết luận bàn này đến luận bàn kia!
Ồ, không giao ra à? Vậy ta đánh cho các ngươi nôn ra.
Nếu như là người bình thường, Đệ Ngũ Khinh Nhu đã không để ý tới, trực tiếp hạ lệnh trục xuất, hoặc là trực tiếp giết chết rồi. Nhưng những người trước mắt này, ai nấy đều là bảo bối của các đại gia tộc Trung Tam Thiên, bọnhọ đều không phải người binh thường a....
Chuyện này khiến Đệ Ngũ Khinh Nhu không thể chịu nổi!
Hắn không chỉ một lần thúc dục Cảnh Mộng Hồn: nhanh chóng tìm ra thanh kiếm kia, sau đó ném đi! Để bọn hắn chó cắn chó, thích ra sao thì ra...
Nhưng Cảnh Mộng Hồn lại buồn bực vô cùng: Ta tìm đâu ra kiếm đây?
Cảnh vương tọa cũng sốt ruột lắm chứ, hắn thậm chí còn nén giận triệu tập bộ hạ của mình, không những không thể tránh người ta hủy diệt tổng bộ của mình, ngược lại còn phải giúp đỡ người ta tìm kiếm.
Nhưng lộn nhào cả ngọn núi, gần như mỗi một tảng đá đều lật lên, biến thành bột phấn, toàn bộ ngọn núi bị san phẳng hoàn toàn, sau đó lại thành một cái hố lớn, hố càng ngày càng sâu, càng ngày sâu, nhưng vẫn không thể tìm được!
Cho nên, về sau, nơi này biến thành một cánh đồng phì nhiêu. Thổ nhưỡng nơi này không có bất cứ một chỗ nào tốt hơn được...
Hơn nữa, cái hố khổng lồ kia, về sau không ngờ lại biến thành hồ, nuôi dưỡng người một phương. Hậu nhân gọi là Minh Nguyệt hồ...