Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 306 :
Ngày đăng: 02:58 22/04/20
"Các vị, lần này xuất chinh là vì đối mặt với Tam tinh Thánh tộc, là vì cả Trung tam thiên!" Cố Độc Hành cũng không nói nhảm, gọn gàng dứt khoát nói ra: "Có thể chúng ta sẽ chết, hoặc là mất tích! Cũng có thể phải tan thân trong miệng của Linh Thú! Lần này, ta chỉ muốn nói một câu!"
Phía dưới, ánh mắt của hai nghìn người đang nhìn vào bàn Tất cả im lặng không nói lời này!
Cố Độc Hành đứng hiên ngang dưới lá cờ lớn, rút kiếm vung lên, quát lớn: "Những lời này chính là: ở sau lưng chúng ta chính là nhà của chúng ta! Là cha mẹ của chúng ta! Là người thân của chúng ta! Là con cái của chúng ta!"
"Bởi vậy, lên đường!" Lời nói còn chưa dứt, Cố Độc Hành đã phi thân đứng lên ngựa, xoay người lại, khom người ôm quyền nói: "Nghĩa phụ, bảo trọng!" Cố Vân Lan nhẹ nhàng phất tay rồi nói: "Ta chỉ có một yêu cầu đối với các ngươi, đó chính là còn sống trở về!"
" Vâng"
Đại kỳ bay lên, Cố Độc Hành đi trước, phía sau đoàn đội hùng tráng như gió lốc quét qua, móng sắt boong boong đạp vỡ băng tuyết!
Nhìn cả đoàn người ngựa hùng tráng biến mất trước cứa, Cố văn Lan đứng yên không động thật lâu.
"Gia chủ!" bên cạnh hắn đột nhiên hiện ra một bóng ngườí, chính là vị trường lão vừa rồi đi gọi Cố Độc Hành "Gia chủ vẫn còn hoài nghi Độc Hành thiếu gia hay sao?"
"Không!" cố vân Lan trầm trầm nói: "từ khi nó trở về thì ta đã không còn hoài nghi tới nó rồi!"
Vị trướng lão kia cảm thấy rất bất ngờ.
"Chúng ta là Cố gia, chúng ta họ Cố!" Cố Vân Lan tiếp tục nói: "Ta là cha ruột của Cố Viêm Dưong và Cố Viêm Nguyệt. Ta tuyệt đối không muốn để bọn họ chết đi. Nhưng cả gia tộc Cố thị, hầu hết mọi người đều mong hai đứa nó sớm chết... Phải không?"
Trướng lão cúi đầu không dám lên tiếng.
"Hai người bọn nó thật sự không phải là người tài có thể bồi dưỡng được!" Cố Vân Lan thở dài một tiếng và nói: "Còn Cố Độc Hành thì phải!"
Lần này, trưởng lão cũng lại không phủ nhận.
"Bởi vậy... vì Cố gia, phải quên chuyện này đi!" Cố Vân Lan nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống rồi lại nói: "Ta hy vọng Cố gia hưng thịnh dài lâu không suy bại!" Sau đó, hẳn liền củi đầu.
Làm gia chủ của một gia tộc, nên buông tha thì phải buông tha, nên hy sinh thì phải hy sinh! Nhưng liệu có ai thật sự hiểu được rằng sau khi buông tha cùng hy sinh thì người làm gia chủ sẽ phải chịu bao nhiêu chua chát, đau khổ hay không?
"Oa! Sư phụ!" Đàm Đàm khiếp sợ nói: "Cỏ đều xanh ngắt!"
Mạnh Siêu Nhiên mỉm cười
"Oa! Sư phụ!" Đàm Đàm tiếp tục khiếp sợ: "Người nhìn xem trời thật cao!"
Mạnh Siêu Nhiên cười khan.
"Oa! Sư phụ!" Đàm Đàm cảng kinh hãi: "Người nhìn xem dưới mặt đất có đất..."
Mạnh Siêu Nhiên cười đến cứng ngắc.
"Oa! $ư phụ!" Đàm Đàm cả kinh nói: "Người nhìn ta mà xem!"
Khóe miệng Mạnh Siêu Nhiên co giật!
"Oa! $ư phụ!" Đàm Đàm vẫn duy trì bộ dáng khiếp sợ: "Có phải ta rất tuấn tú hay không?"
Thân thế Mạnh $iêu Nhiên có chút lung lay.
"Oa! Sư phụ!" Đàm Đàm bu lại gần: "Có phải ta càng đẹp trai hơn không?"
Mạnh Siêu Nhiên rơi lệ đầy mặt... Gần như hỏng mất!
Định lực của Mạnh Siêu Nhiên cao tới mức nào? Nói thẳng ra, nếu chỉ bàn luận về định lực thì ngay cả Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng tuyệt đối không bằng được Mạnh Siêu Nhiên!
Thật sự chính là đứng trước núi lớn đổ sụp mà mặt không đổi sắc, biển rộng đổi thay mà không chớp mắt. Sinh ly tử biệt cũng thản nhiên, giữa trăm vạn người cũng coi như không có!
Định lực như vậy có thể nói là từ xưa đến nay khó gặp! Nhưng cuối cùng hôm nay Mạnh Siêu Nhiên lại thua bởi một người đồ đệ mà tự tay mình nuôi từ bé! Bị Đàm Đàm đánh bại thân thoại định lực đệ nhất của hắn.