Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 31 : Đột phá!

Ngày đăng: 02:56 22/04/20


Mạnh Siêu Nhiên còn chưa kịp hạ thủ, Sở Dương đã nhanh tay vỗ một chưởng thẳng vào ngực Thạch Thiên Sơn.



- Ba!



Xương ngực Thạch Thiên Sơn vỡ vụn, toàn thân dãy đành đạch, hai mắt lồi ra, miệng mũi sùi bọt máu, ngã vật ra sau chết thẳng cẳng.



- A?



Mạnh Siêu Nhiên thoáng kinh ngạc nhìn Sở Dương, nhưng lập tức hiểu ý, không khỏi thở dài.



- Sư phụ, nên để con ra tay thì tốt hơn. Lâu nay hắn vẫn thường ức hiếp chúng con, giờ chính là lúc con cũng nên trút giận.



Sở Dương thản nhiên thưa.



Mạnh Siêu Nhiên thương yêu nhìn Sở Dương, vỗ vỗ bả vai hắn như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. rồi quay người ra ngoài.



Với tính cách của Mạnh Siêu Nhiên, nếu ông tự tay giết chết người đệ tử mà mình đã tốn bao tâm huyết nuôi dưỡng tám năm nay thì chỉ sợ ông sẽ mãi canh cánh trong lòng. Nhưng bây giờ Sở Dương đã ra tay giúp, vậy thì khác. Mặc dù cũng là chết trước mặt ông nhưng nói cho cùng vẫn không phải ông đích thân hạ thủ, nên cảm giác sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.



Ý tốt của Sở Dương, làm sao Mạnh Siêu Nhiên lại không rõ?



Sở Dương cũng thở dài, nhìn lại thi thể của Thạch Thiên Sơn trên giường, hắn không nhịn được oán hận:



- Chết thoải mái như vậy đúng là may mắn cho ngươi.



Hắn nói không sai. Nếu không phải Mạnh Siêu Nhiên đột nhiên xuất hiện, với thủ đoạn của Sở Dương cộng với sự oán hận tích lũy hai đời nay, chắc chắn hắn sẽ cho Thạch Thiên Sơn nếm thử mùi vị như thế nào là "muốn sống không được, muốn chết cũng không xong".



Bây giờ Sở Dương mới hiểu được tại sao sư phụ lại đặt tên cho mình là Sở Dương. Thứ nhất, bởi vì chữ "Sở" được khắc trong tấm ngọc bội (vật duy nhất có thể giúp truy tìm được thân phận của hắn). Thứ hai, là bởi vì trong tên của Dạ Sơ Thần cũng có một chữ "Sơ". Sở Dương, đây không phải là chỉ mặt trời mọc vào buổi sáng sớm hay sao?



Mà hai chữ "Sơ Thần", ý nghĩa của nó không phải cũng giống như tên của mình sao?.




Rầm!



Sở Dương chỉ cảm thấy trong cơ thể chợt vang lên một tiếng nổ thật lớn như sét đánh, làm toàn thân hắn run rẩy kịch liệt!



- Phù!



Cả miệng lẫn mũi đều đồng thời phun ra máu tươi, sắc mặt Sở Dương đỏ ké.



Tuy vậy, cỗ chân khí mạnh mẽ này cũng đã phá tan nút thắt, mở ra một con đường mới trong kinh mạch, từng chút một tiến về phía trước. Sở Dương cẩn thận vận công, khống chế chân khí chậm rãi luân chuyển trong tuyến kinh mạch vừa mới khai phá. Phải hành động thật cẩn thận ở lần vận công đầu tiên sau khi đột phá. Nếu không, có khả năng kinh mạch sẽ bị thương tổn, loại thương tổn này nhỏ bé đến mức hầu như không thể cảm nhận được, thế nhưng nó lại hạn chế thành tựu trong tương lại của người đó. Nguồn: https://truyenfull.vn



Giống như đang đi trên một cây cầu độc mộc, Sở Dương thận trọng khống chế chân khí vận chuyển một vòng tuần hoàn trong kinh mạch, lúc bấy giờ thân mình Sở Dương đã đầy mồ hôi thế nhưng hắn vẫn không thư giãn mà tiếp tục vận công.



Một vòng, hai vòng... Chín vòng!



Vận công xong, Sở Dương thở mạnh ra một hơi. Hắn chỉ cảm thấy dường như cả người không có một chút sức lực nào,nhưng rồi lại cảm thấy thoải mái giống như được ngâm mình trong bồn nước nóng.



Giữa màn đêm đen tối, vậy mà hơi thở của hắn lại mơ hồ ánh lên vẻ đen bóng, sau đó mới phiêu tán trong không khí.



Tại một nơi bí mật trong Tử Trúc Lâm, Mạnh Siêu Nhiên vẫn đứng yên lặng trong màn đêm, trên thân thể đã vương đầy những vết sương lạnh lẽo. Ông đang hết sức tập trung hộ pháp cho đệ tử của mình.



Tại thời điểm Sở Dương vừa đột phá, Mạnh Siêu Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cục hắn cũng thành công rồi! Con đường tu hành của Sở Dương lại tiến thêm một bước nữa.



Đột nhiên:



- Tẩy Kinh!?



Mạnh Siêu Nhiên kinh ngạc nhìn đám khí đen bóng đầy quỷ dị mà Sở Dương vừa thở ra, hắn không tự chủ được trợn trừng mắt nhìn đám hơi, miệng bật thốt tiếng kinh hô, đây…đây là tạp chất trong kinh mạch!