Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 38 : Giết quá sớm
Ngày đăng: 02:56 22/04/20
"Cho nên, trận thiên hạ tranh phong này kỳ thật sẽ chỉ triển khai giữa hai người Thiết Bổ Thiên cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu mà thôi! Mà Đệ Ngũ Khinh Nhu băn khoăn nhất cũng chính là Thiết Bổ Thiên! Cho nên hắn bất kể như thế nào cũng thà rằng quanh co ngàn vạn lần chỉ để trước hết giết chết Thiết Bổ Thiên đã!"
"Cho nên nhiệm vụ của chúng ta chính là bảo trụ tánh mạng của Thiết Bổ Thiên, bởi vì chúng ta dù sao cũng từ Đại Triệu qua đó, một khi Thiết Bổ Thiên chết thì chúng ta tự nhiên sẽ khả nghi nhất, tất sẽ bị Thiết Vân Quốc điên cuồng trả thù đầu tiên. Mà Đại Triệu cũng tuyệt đối không thể để cho kẻ phản bội như chúng ta còn sống được."
Sở Dương phân tích xong một hơi thì mới sực phát hiện rằng dường như toàn bộ mấu chốt của kế hoạch đều nằm trên sinh tử của một người - Thiết Bổ Thiên!
Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi lại có thể khiến cho một kẻ kiêu hùng cái thế như Đệ Ngũ Khinh Nhu coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt… thiếu niên này yêu nghiệt tới cái tình trạng gì đây?
Đời trước, Sở Dương chỉ biết rằng Thiết Bổ Thiên bị ám sát ở Khai Thiên hạp, cũng biết người này uy vọng rất cao… nhưng hắn khi đó cũng không quan tâm việc này cho lắm nên nghe qua rồi bỏ đó. Hiện cẩn thận phân tích lại quả thật cũng có chút rợn tóc gáy!
Một kẻ mới mười bảy mười tám tuổi đã có thể cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu địa vị ngang ngửa!
Tuyệt đối không thể là hạng tầm thường!
Điều này cũng khiến Sở Dương nhớ tới một truyền kỳ khác của Thượng Tam Thiên - Vô Cực Tuyệt Đao Liễu Vĩnh Tường, vị cái thế truyền kỳ này nếu còn sống hẳn đã trở thành Võ thánh trong truyền thuyết, kinh tài tuyệt diễm chẳng hề thất sắc so với Đệ Ngũ Khinh Nhu…!
Còn có tại Trung Tam Thiên chọc trời khuấy nước một đời - Tà công tử Ngạo Tà Vân! Tuổi còn trẻ đã vang danh thiên hạ!
Còn có thống trị cả hắc đạo Trung Tam Thiên - Ám Diện nữ nhân, Quân Tích Trúc thần bí!
"Ba ưu điểm?" Sở Dương gật gật đầu nói: "Thứ nhất hẳn là đê tiện. Thứ nhì hẳn là nịnh nọt gió chiều nào xoay chiều ấy, đi với bụt mặc cà sa đi với ma mặc áo giấy. Thứ ba nữa là để đạt được mục đích thì không từ một thủ đoạn nào!"
"Tốt lắm!" Ô Vân Lương dùng sức vỗ vỗ tay: "Có phải ngươi cho rằng như thế là hèn hạ hả? Ba ưu điểm này thậm chí không thể nói là ưu điểm? Mà hẳn phải nói là khốn nạn mới đúng chứ gì?"
"Không! Đệ tử không cho là như vậy." Sở Dương nghiêm túc nói: "Nhưng đệ tử nhất quyết sẽ không làm thế, đệ tử trước nay làm việc cũng đều có giới hạn của chính mình."
"Không sai, ba dạng này đặt ở trên một cái người bình thường thì chính là một đống *** chó thối hoắc đáng ghê tởm. Nhưng nếu như ở vào kẻ lăn lộn chốn quan trường, chơi trò chơi chính trị thì lại là những yếu tố căn bản để chơi tốt rồi!" Ô Vân Lương có chút mỉa mai cười.
"Từ lần trước sau khi ngươi cùng Khúc Bình đánh xong thì căn bản cách mỗi hai ba ngày ta đều âm thầm tới quan sát ngươi một lúc. Ngươi làm vô cùng tốt, chính ngươi cũng ý thức được phương diện thiếu hụt của mình nên vẫn một mực chú ý quan sát Thạch Thiên Sơn, từ trên người hắn tìm ra chỗ có thể bù lại cái mà mình thiếu hụt. Ta thực vui mừng!"
Ô Vân Lương thở dài: "Đáng tiếc, Thạch Thiên Sơn bị ma xui quỷ khiến, cuối cùng rốt cục chôn vùi chính mình. Có điều ngươi giết hắn lại giết có chút quá sớm, nếu ngươi cứ mặc kệ để cho Thạch Thiên Sơn tiếp tục cầu xin tha thứ thì chắc chắn hắn sẽ khóc rống lên nước mắt như suối rồi tìm ra hàng trăm lý do xin tha thứ. Cuối cùng, tuy rằng ngươi vẫn muốn giết hắn thế nhưng mà trong lòng lại tự nhiên cảm thấy được kỳ thật những lý do hắn đưa ra cũng chưa hẳn là không có đạo lý."
"Đây là một bài học rất trọng yếu! Mà ngươi ra tay quá quyết đoán nên đã bỏ lỡ mất." Ô Vân Lương nói: "Nhân sinh luôn luôn là nghịch cảnh. Một mình vùng vẫy trong vòng xoáy của trò chơi chính trị, hơn nữa còn mang một cái thân phận nằm vùng bí ẩn đều tùy thời có nguy cơ gặp phải tai hoạ ngập đầu. Vào thời điểm mấu chốt cầu xin tha thứ ra sao có đôi khi mới là học vấn lớn nhất. Chỉ có giữ lại được tính mạng mới có thể nói đến những chuyện khác!"
Sở Dương trầm mặc một hồi, trầm giọng hỏi: "Chưởng môn sư bá, ngài nói những cái đó… chính ngài làm được chăng? Cho dù ngài làm được, ngài chịu làm sao?"
Ô Vân Lương sửng sốt.