Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 415 : Chẳng lẽ đây là điều ta muốn
Ngày đăng: 02:59 22/04/20
Đợi đến khi Ô Thiến Thiến trở về thì nàng ta đã khôi phục như bình thường, trừ hai mắt hơi đỏ ra thì cả người vẫn lộ ra vẻ phong hoa tuyệt đại.
Tựa hồ có một loại sinh mệnh lực đã trở về thân thể của nàng ta. Nàng ta không nói gì thêm, cũng không có hành động gì, khi Sở Dương không có mặt, nàng ta thay thế vai của Sở Dương, nàng ta chính là Sở Diêm Vương, chính là một thân hắc bào, không có sở hở chấn nhiếp cả Thiết Vân đó.
Nàng ta thay hắn sát phạt quyết đoán, thay hắn thống ngự quần hùng, thay hắn thủ đoạn lôi đình! Thay hắn trí mưu bách xuất, thay hắn ngoan hiểm độc ác! Thay hắn chịu đựng tất cả!
Không ai biết, để làm được tất cả những điều này, dùng một thân phận nữ nhân để bắt chước một nam nhân tới mức đó, nàng ta phải nỗ lực thế nào, nàng ta phải có sự thấu hiểu và án tượng sâu sắc đối với người này thế nào.
Nhưng khi Sở Dương trở về, nàng ta liền lập tức biến thành Ô Thiến Thiến.
Khi Sở Dương có mặt, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn hắn, lẳng lặng hiệp trợ hắn.
Nàng ta rất thông minh, biểu hiện ngày thường của Sở Dương nàng ta thuộc hết. Cho nên hẳn nàng ta minh bạch, cho nên nàng ta không miễn cưỡng. Cho nên nàng ta chỉ tự mình chịu đựng, tự mình yêu.
Ta yêu ngươi, là chuyện của ta, không liên quan gì tới ngươi. Ta trước giờ chưa từng nói bởi vì ta yêu ngươi mà ngươi phải tiếp nhận ta, ta thậm chí không muốn để ngươi phát giác ra tình cảm này, để tránh làm khó ngươi.
Ngươi muốn đi thì cứ đi, nhưng còn ta, ngươi muốn về ngươi cứ về, vẫn còn ta. Trầm mặc hồi lâu, Ô Thiến Thiến mới bắt đầu lên tiếng, thanh âm rất bình thản: "Sở Dương, nhị sư thúc Lý Kính Tùng đó ta thu thập rồi".
"Hả?". Sở Dương cả kinh. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
"Không chỉ là hắn, còn có không ít người, người của Thiên Ngoại Lâu, ta đã thanh trừ toàn bộ". Ô Thiến Thiến nói: "Đám người này giữ lại thì sẽ có họa hoạn quá lớn, nói không chừng lúc nào đó sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa một khi xảy ra sẽ là đại sự, cho nên ta dứt khoát thu thập chúng".
Sở Dương miệng như to ra gấp đôi.
Nhưng sau khi nghe thấy hồi báo thì cũng không khỏi thở dài, đột nhiên sơn băng địa liệt, Tà cốc trong nháy mắt bị san phẳng, mấy chục vạn người bị chôn sống ở bên trong, đại quân hơn một trăm vạn bị chặn, đầu đuôi bên ngoài vào không được bên trong ra không được, trận này đánh thế nào?
Đây là thiên ý!
Trong lòng Đệ Ngũ Khinh Nhu có chút trầm trọng, ở ngoài mặt thì quân đội Đại Triệu so với Thiết Vân nhiều hơn không ít, nhưng hắn biết, sức chiến đấu của hai bên thì có cách biệt rõ ràng.
Thiết Vân ở phương bắc, dân phong bưu hãn! Trừ người cá biệt ra thì cơ hồ mỗi người đều có thể cưỡi ngựa đánh trận, xuống ngựa bộ chiến. Chỉ cần có đủ chiến mã, vậy thì có bao nhiêu chiến mã sẽ có bấy nhiêu kỵ binh! Đại Triệu thì không được như vậy, thân ở phương nam, khí hậu ôn hòa, ai nấy đều da mỏng người trắng. So với binh lính Thiết Vân bưu hãn, căn bản không phải cùng một cấp bậc.
Cho nên Đệ Ngũ Khinh Nhu chỉ có thể dùng trí kế của mình để bù đắp.
Có điều Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng có sự an ủi cực lớn, bất kể nói như thế nào, Sở Diêm Vương cuối cùng cũng đã chết rồi! Nếu không, mình lấy sức một người chống lại Thiết Vân tam giác thật đúng là rất khó giải quyết. Cảnh Mộng Hồn cả người đầy thương tích đi tới bên cạnh Đệ Ngũ Khinh Nhu, Đệ Ngũ Khinh Nhu cơ hồ không tin vào mắt mình. Với thân phận cửu phẩm đỉnh phong Vương Tọa chi tôn, xuất động ngàn vạn người truy sát một Sở Diêm Vương cấp Tôn, Cảnh Mộng Hồn không ngờ lại cả người đầy thương tích, cơ hồ mạng cũng khó giữ.
Điều này nằm ngoài dự liệu của người khác.
Nhưng nghe thấy chiếu đấu tới cuối cùng, mấy trăm người đồng loạt ra tay chống chọi với Sở Diêm Vương, Cảnh Mộng Hồn còn đánh lén một cước, Đệ Ngũ Khinh Nhu liền cảm thấy, Sở Diêm Vương chết chắc rồi!
Mà Cảnh Mộng Hồn thì cũng rất nắm chắc! Công kích như vậy, ngay cả cao thủ cấp Hoàng cũng tuyệt đối không chống đỡ được.
Ngày hôm sau, Đệ Ngũ Khinh Nhu cảm thán: "Đáng tiếc cho Sở Diêm Vương, như vậy anh hùng như vậy mà không thể quyết thư hùng với hắn trên chiến trường, đúng là chuyện đáng tiếc trong đời!". Đúng lúc này đột nhiên thân binh báo cáo: "Tướng gia, phía Thiết Vân có một người đi ra, một thân hắc bào che mặt, tự xưng là cố nhân của Tướng phủ, nói là tướng gia khẳng khái tặng lan hương cho nên đặc biệt xin tướng gia cho tự thoại ở trước trận".
Đệ Ngũ Khinh Nhu ngẩn ra, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên.