Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 45 : Chuyến đi này chắc chắn lật tung Cửu Trọng Thiên
Ngày đăng: 02:56 22/04/20
Cả ba ngày sau đó Mạnh Siêu Nhiên đều ra sức tiến hành huấn luyện toàn bộ mọi mặt đối với Sở Dương, thậm chí có thể nói rằng trong ba ngày này thầy trò hai người hầu như đều ở lì trong phòng. Trong thời gian này Mạnh Siêu Nhiên có thể nghĩ được nổi bất kỳ kỹ năng nào thì cũng lập tức đem ra truyền lại cho Sở Dương, không ngơi nghỉ nhồi nhét hàng đống kinh nghiệm giang hồ cùng một loạt các mánh lới mưu sinh của mình vào đầu hắn.
Những thứ này tuy Sở Dương phần lớn đều đã biết rõ nhưng hắn cũng cực kỳ thích hưởng thụ loại cảm giác được sư phụ quan tâm che chở này, vậy nên từng lời của Mạnh Siêu Nhiên thì hắn đều rất chân thành lắng nghe… hết sức hưởng thụ lấy sự ôn nhu trong thời gian ngắn ngủi này.
Sự ôn nhu như vậy của sư phụ ngay ở kiếp trước hắn cũng chưa hề được hưởng thụ, nên ở kiếp này Sở Dương cực kỳ không muốn bỏ qua. Hắn biết rõ là nếu mình không chịu lắng nghe thì tuy ngoài miệng Mạnh Siêu Nhiên cũng sẽ không nói gì cả, nhưng trong nội tâm sẽ vô cùng khó chịu.
Sở Dương không muốn làm cho sư phó khó chịu.
Ba ngày chớp mắt trôi qua.
Ngày cuối cùng...
Sở Dương bước ra khỏi cửa phòng, lặng nhìn sương sớm lượn lờ, hít vào một hơi thật sâu không khí của buổi ban mai. Ánh mắt nồng nàn lưu luyến.
Hôm nay là ngày hắn phải rời khỏi nơi đây!
Chuyến đi này, cũng không biết khi nào mới trở về nữa… cũng không biết có thể trở về được hay không nữa.
Đêm qua trút xuống một trận mưa lớn, nơi nơi trong Tử Trúc Viên đều như được gột rửa, không khí thanh tân tươi mát.
Từ khi trời còn mới tang tảng sáng thì Mạnh Siêu Nhiên đã nói là muốn lên núi hái thuốc rồi bỏ đi mất hút. Sở Dương biết rằng đây là sư phụ không đành lòng ly biệt cho nên kiếm cớ né tránh.
Bỗng trong nhà xí vọng ra một tiếng kêu sợ hãi, rồi ngay tiếp đó thì Đàm Đàm hớt hải chạy vội ra… cả người mang theo một cỗ mùi thối nồng nặc, toàn thân dơ bẩn không thể tả.
Bên trong tay phải của hắncó một trang giấy, bề mặt là mấy chữ Sở Dương viết ra: "Kinh hồng Vân tuyết bộ cần chúc ngược người xuống, nghịch vận nội tức, từ một bước cuối cùng mà bắt đầu luyện… nghịch luyện bộ pháp mới có thể thành."
Thaanh hình Sở Dương nhấp nhô đi trên đường núi, trên lưng chỉ đeo một bọc hành lý nho nhỏ.
Một mình rời khỏi Thiên Ngoại Lâu, cô độc bước lên hành trình đi đối mặt với vận mệnh mờ mịt. Trong lòng Sở Dương đột nhiên bay lên một tia thẫn thờ nhàn nhạt.
Trong lòng của hắn đột nhiên nhớ tới mấy câu: "Con đường này, coi thường núi đao biển lửa… Con đường này, chốn giang hồ cửu tử nhất sinh… Con đường này, mình ta cười nhạo cả thiên hạ… Con đường này, nhắm trời cao chẳng một lần quay đầu lại."
Mấy câu nói này là lời một ca khúc ở kiếp trước rất được lưu hành, một khúc "Đường giang hồ"… Mạc Khinh Vũ đã từng đàn hát qua bài hát này cho nên lưu lại cho Sở Dương ấn tượng rất sâu.
Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Dương không nhịn được cười rộ lên, lẩm bẩm ngân nga: "Con đường này, xá chi trời xanh mà đối nghịch… Con đường này, định lại vận mệnh thoát luân hồi… Con đường này, cầm tay Khinh Vũ cười trần thế… Con đường này, chắc chắn lật tung Cửu Trọng Thiên!"
Hắn cứ như vậy nhẹ giọng ngâm nga vài câu ca từ chính mình chế thêm, một đường đi bộ ra khỏi phạm vi Thiên Ngoại Lâu, rời khỏi Cửu Phong – Nhất Viên.
Thậm chí không quay đầu lại.
Thiếu niên mái tóc tùy ý lòa xòa rũ xuống che khuất một nửa khuôn mặt, ẩn dưới những lọn tóc lõa xõa là một đôi mắt tỉnh táo nhìn chăm chú khắp nhân gian, ánh mắt sắc như đao tựa hồ tùy thời đều có thể bổ đôi cả trần thế.
Những tia nắng ban mai chiếu ở trên người của hắn, đem bóng ảnh của hắn kéo ra thật dài… giữa rừng núi sương sớm mờ mịt, ở phía trên không sau bóng lưng của hắn tựa hồ có thêm một tầng huyết sắc rực rỡ đang lan tỏa...
Tựa hồ đang muốn nói lên điều gì...