Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 55 : Không lâu đâu, một vạn tám ngàn năm là đủ
Ngày đăng: 02:56 22/04/20
Đồng thời, trên mũi kiếm không ngừng phát ra một loại lực lượng vô cùng quỷ dị, không ngừng bồi bổ cho kinh mạch của Sở Dương. Mà trong kinh mạch của hắn, lực lượng của Kim Huyết Huyền Sâm vốn đang nằm lặng yên bảo vệ cho thành kinh mạch cũng đột nhiên thức tỉnh, nương theo lực lượng của Cửu Kiếp kiếm mà dung hợp hoàn toàn vào trong kinh mạch của Sở Dương.
Sau khi vận hành xong một chu thiên, trên mũi kiếm đột nhiên bộc phát ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ, làm cho kinh mạch của Sở Dương căng phồng lên, tạo nên cảm giác vô cùng sướng khoái!
Bên ngoài cơ thể, quần áo Sở Dương không ngừng lay động, một màn sương mù đen nhánh mơ hồ theo miệng và mũi hắn đồng thời bắn ra ngoài. Sở Dương lập tức cảm thấy cơ thể mình vô cùng nhẹ nhõm.
Cao lão đầu đang đứng đối diện với hắn, lúc này đang trợn mắt há mồm, vô cùng kinh ngạc!
Ta vừa nhìn thấy gì thế này? Thần ơi…! Cứu ta với… Ta bị bệnh rồi! Ánh mắt của ta thật sự có vấn đề rồi…
Tiểu tử này, vừa đặt mông xuống liền nhập định thì tạm thời không nói đến, nhưng chưa hết một vòng thổ nạp mà đã khôi phục lại thương thế? Tiếp đó, thời gian chưa qua một tuần trà liền đột phá tu vi? Điều này có thể sao?
Hiện tượng quỷ dị này đã khiến cho vị Liệt Hỏa Đao Tông nổi danh một thời hoàn toàn mất định hướng…
Sở Dương chậm rãi mở to mắt, trong mắt thoáng hiện một đạo kiếm ảnh vô cùng sắc bén, sau đó khôi phục lại bình thường.
Nhưng thời khắc hắn mở to mắt ấy, gã đại hán cùng Cao lão đầu khi nhìn vào hắn thì liền có cảm giác trong con ngươi của mình vô cùng đau đớn, giống như ai đó dùng cây kim nung đỏ rồi lạnh lùng đâm vào mắt mình vậy.
Hai người bọn họ đều là loại người coi trời bằng vung, nhưng trong khoảnh khắc này, khi đối diện với Sở Dương thì không hiểu sao trong nội tâm bọn hắn chợt dâng lên một cảm giác sợ hãi! Cảm giác này giống như phải đối diện với một ác ma từ thời thượng cổ đột nhiên xé toạc phong ấn, mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa tới nơi đây.
Một lần nữa đột phá: Vũ sĩ cấp bốn!
Nếu như Cao lão đầu biết được bốn năm ngày trước Sở Dương mới vừa vặn đột phá từ Vũ đồ tiến lên Vũ sĩ cấp một, thì e rằng cặp mắt của hắn sẽ rơi ra ngoài, sau đó lên tăng xông, tắc nghẽn mạch máu đi đời nhà ma cũng chưa biết chừng…
"Như vậy cũng có thể đột phá? Ta thật sự bó tay!" Cao lão đầu không hiểu tại sao hai mắt cứ trợn tròn, tay chân run rẩy. Hắn nhìn Sở Dương với ánh mắt tràn đầy ghen ghét.
Cũng là con người, sao lại bất công thế, thật sự là tức chết mà! Lão tử đây mỗi lần đột phá thì cảm giác giống như bị ai đó lột da, khó chịu vô cùng. Còn hắn, đột phá mà cứ như là đang hưởng thụ lạc thú…
Những lời hắn vừa nói, một người bình thường có thể nói ra được sao?
"Những đồ vật đó là những thứ cần phải có khi Cửu Kiếp kiếm thăng cấp." Trong ý thức của Sở Dương, thanh âm kia nở nụ cười sảng khoái: "Xú tiểu tử, nói cho ngươi biết một tin tốt, để trước khi mở ra không gian của Cửu Kiếp Kiếm, ngươi cũng có được chút kinh hỉ. Ngươi thật là vô dụng, trải qua thời gian dài như vậy mà vẫn không khám phá được công năng thiên phú của Cửu Kiếp Kiếm!"
"Không gian của Cửu Kiếp Kiếm?" Sở Dương kinh ngạc.
"Đúng vậy, Cửu Kiếp Kiếm không gian!"
"Khoan đã! Nói như vậy… Ngươi không phải là Kiếm hồn?" Sở Dương buồn bực hỏi.
"Đúng vậy, ta chính là Cửu Kiếp kiếm. Nhưng hiện tại… ta vẫn không thể cùng với Cửu Kiếp Kiếm dung hợp làm một." Thanh âm lúc này tràn ngập sự buồn chán: "Hỗn đản chết tiệt, khảo nghiệm kiếm chủ cũng vậy mà thôi, vì sao còn đem hồn cùng kiếm chia lìa? Chết tiệt, chết tiệt…"
"Ai?" Sở Dương cảm thấy tim mình đập loạn xạ, có phải kiếm hồn đang chửi người thần bí đã chế tạo ra Cửu Kiếp Kiếm?
"Ta hiện tại cũng đã quên mất hắn là ai." Thanh âm kia ảo não thở dài nói: "Chỉ khi nào ngươi đạt được bảy đoạn kiếm thì kiếm và hồn mới hợp nhất. Đoạt được toàn bộ chín đoạn thì ta mới có thể khôi phục hoàn toàn."
"Kiên nhẫn đi tìm thôi, những vật kia cũng không khó tìm, trên thế giới này có rất nhiều."
"Nhưng… nếu chẳng may tìm không ra thì sao?" Sở Dương yếu ớt hỏi.
"Hy vọng Cửu Kiếm Kiếm sẽ không bị hủy diệt, ngươi cứ tùy thời mà tìm, cứ chịu khó tìm kiếm một vạn tám ngàn năm, chẳng lẽ cũng không thấy sao?"
Kiếm hồn nói xong những lời này thì không còn động tĩnh gì nữa. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Ặc…một vạn tám ngàn năm…" Sở Dương chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt nổ đom đóm.