Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 587 : Đường về

Ngày đăng: 03:01 22/04/20


Trong khoảng thời gian này, Sở Dương vẫn cố gắng áp súc thực lực của mình. Lúc trước tăng cấp quá nhanh, hiện giờ di chứng đã lộ ra.



Kiếp trước chưa từng đạt tới cấp độ như vương tọa, cho nên Sở Dương điên cuồng gia tăng thực lực, không chỉ tăng lên vì mình, mà còn tăng lên vì các huynh đệ.



Kiếm linh liều mạng áp chế, hắn lại liều mạng tăng cấp.



Mãi cho đến khi bản thân đột phá vương tọa ngũ phẩm....



Sở Dương rốt cuộc cũng biết được, vì sao kiếm linh phải áp chế như vậy!



Vương tọa ngũ phẩm, giống như một cơn bão khổng lồ, cuốn phăng đi tất cả tự tin của mình. Một khi tự tin vượt quá một mức độ nhất định, thì đó cũng không phải là tự tin nữa, mà là cuồng vọng mất rồi.



Loại tự tin này, tựa hồ đã vượt qua giai vị, cứ tự nhiên mà sinh ra. Giống như một tâm ma khó lòng phòng bị...



Có thể dựa vào lực lượng của mình, bình bình tĩnh tĩnh bước đi từng bước một, Sở Dương cảm thấy trừ Mạnh Siêu Nhiên ra, cũng chẳng còn người nào khác.



Nhất là, Sở Dương phát hiện, mình nhớ lại chí tôn chi uy vẫn như cũ cảm thấy lão tử thiên hạ đệ nhất. Hắn thật sự sợ nhảy dựng lên!



Thời kỳ hòa bình, tự tin thái quá... tối đa cũng chỉ bị chửi một câu cuồng vọng. Nhưng ở một thế giới mạnh sống yếu chết như Trung Tam Thiên này, tự tin quá đáng... chỉ có đường chết mà thôi!



Cho nên, trong khoảng thời gian này, Sở Dương vẫn điên cuồng tăng cường kinh nghiệm, điên cuồng ổn định nền móng của bản thân, rèn luyện tất cả những kỹ xảo mà mình nắm giữ, không ngừng sử dụng một số động tác chiến đấu trụ cột, tiến thêm một bước vững vàng, áp chế!



Hắn không chỉ bức bách bản thân, mà còn cùng áp chế Nhuế Bất Thông và Đàm Đàm. Đồng thời, còn triệu Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương trở về, cũng áp chế lại!



Sở Dương biết, nếu như đợi loại tự tin cuồng vọng này vượt qua chính mình, thao túng tính cách... thì bất kể là mình, hay là Cố Độc Hành, đều xong đời rồi!



"Đây là thời kỳ bất lợi. Đệ tử đại gia tộc bình thường, sau khi đạt tới vương tọa ngũ phẩm, đều sẽ bị gia tộc phái tới một người có thực lực cao hơn hắn một đường, hung hăng đánh bại hắn! Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, mười lần! Cho tới khi loại cuồng vọng này hoàn toàn biến mất!"



Kiếm linh nói: "Trung Tam Thiên sở dĩ người người đều nóng nảy như vậy, cũng có quan hệ nhất định với cửa ải vương tọa ngũ phẩm này. Bởi vì người biết điều này không nhiều, biết làm thế nào để tránh được, uốn nắn lại càng ít."



"Cửa ải này, tên là Băng hủy quan! Bởi vì chỉ có sụp đổ. Một là bị đả kích lòng tự tin tới sụp đổ, sau đó phá rồi lại lập. Hai là trực tiếp bị loại tự tin này khống chế, đó mới là hoàn toàn sụp đổ!"
Sở Dương hít thật sâu một hơi, cảm nhận không khí trong lành đặc biệt của cực bắc hoang nguyên, sau đó dùng sức thở hắt ra, giống như thở ra tất cả nỗi sầu não trong lòng, thản nhiên nói: "Đi thôi."



Ngay khi bước ra khỏi cực bắc hoang nguyên, Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch đều đề nghị, mang phụ trọng tiếp tục lên đường. Sở Dương đảo mắt một vòng, bảy huynh đệ, mỗi người đều mang trên lưng hai ngàn cân Tinh Thần thiết!



So với trước đây, ước chừng gia tăng gấp đôi rồi!



Nhưng bảy người người truy ta đuổi, cao hứng phấn chấn phi thường. Tuy không ai nói gì, nhưng trong lòng lại âm thầm phân cao thấp, xem ai không chịu nổi trước!



Dù sao cũng không phải ta!



Ai cũng cảm thấy, mình chính là người chống đỡ được tới cuối cùng.



Bảy huynh đệ cũng thật không ngờ tới, ở ngoài ngàn dặm, còn có một trường phong ba và phiền toái thật lớn đang chờ bọn họ.



Bọn họ cứ như vậy thoải mái vui đùa, một đường lặn lội bôn ba, không nhanh không chậm trở về...



Đổng Vô Thương suy nghĩ, sau khi trở về, có lẽ mình nên nói chuyện với ca ca. Nhưng rốt cuộc phải nói như thế nào.... Đổng Vô Thương vừa cõng trên lưng hai ngàn cân Tinh Thần thiết di chuyển, mồ hôi túa ra như mưa, vừa thầm tính toán trong lòng....



Cố Độc Hành suy nghĩ, sau khi trở về, mình có nên cân nhắc sớm thành hôn với tỷ tỷ hay không? Ừm, mình nên nói như thế nào đây?



Kỷ Mặc suy nghĩ, sau khi trở về, có nên đè Ngạo Ba ra hay không? Haiz... Bất quá nha đầu kia lưng hùm vai gấu, mình thật sự có chút lo lắng không khống chế được, vạn nhất bị ném lăn ra đất, thì đúng mắc cỡ chết người.... Ừm, liệu có nên cân nhắc một chút mê hương và xuân dược?...



Đàm Đàm vò đầu bứt tai: Những lời bọn họ nói... Có vẻ đều quá...Không sao, hắc hắc, nếu không thì chờ sau khi trở về tìm tiểu bì nương Tạ Đan Phượng luyện luyện?



Nhuế Bất Thông suy nghĩ: Mẹ nó, lão tử cũng phải kiếm một người mới được. Thế nào mà nhoáng cái ai cũng có đôi có cặp rồi? Nhưng ta phải tìm ai đây? Thật sự là hao tổn tâm trí. Mà nếu không tìm được, thì trộm tới là được rồi...



La Khắc Địch có chút phát sầu, ta có nên nói hay không? Liệu lão đại có giúp ta hay không? Chuyện này thật là... Không chỉ không có tóc mà ngược lại còn... Haiz, làm sao đây... Hao tổn tâm trí a. Nếu ta nói lão đại có cười hay không? Ta thật sự là xấu hổ vô cùng a...



Sở Dương dọc đường vừa đi vừa suy nghĩ: Lần này trở về Trung Tam Thiên, nên tới Vong Mệnh hồ tìm kiếm mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ tư rồi....