Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 595 : Vô Thương chi ngộ!
Ngày đăng: 03:01 22/04/20
Còn có một người lao về phía Âu Kim Phong giống như sao băng, miệng còn hò hét: "Con mẹ nó, rốt cuộc cũng tới phiên ta! Làm ta suýt nghẹn chết rồi.. Con mẹ nó, ba lão vương bát đản này cũng dám thương tổn huynh đệ ta!"
Người này hình dáng kỳ quái, một hàng lông mi hướng lên trời, một hàng lông mi hướng xuống đất, cổ họng giống như ngàn vạn con sói đói cả tháng cùng nhau tru lên, còn có mấy trăm con vịt đực bị bóp cổ, kêu quang quác!
Hứa Vô Song rốt cuộc cũng mất đi ý thức, một ý niệm cuối cùng trong đầu chính là: Mẹ nó, đám vương bát đản này không ngờ vẫn còn mai phục... Riêng cái thanh âm này, cũng đủ để giết chết hoàng tọa rồi...
Chấn không chết thì cũng khó chịu mà chết...
Đàm Đàm, Nhuế Bất Thông gần như không tốn bao nhiêu sức lực, đã đánh cho hai vị hoàng tọa thành đống thịt nát, sau đó toàn lực chạy trở về!
Đây chính là đối sách cả mấy huynh đệ đã thương lượng từ trước: Nếu đối phương mai phục mình, thì đương nhiên biết Sở Dương Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương, La Khắc Địch, Kỷ Mặc đi với nhau. Nhưng Nhuế Bất Thông và Đàm Đàm đều là gặp ở cực bắc hoang nguyên, không có bất cứ một ai biết.
Cho nên Nhuế Bất Thông và Đàm Đàm tuyệt đối không thể lộ diện ngay từ đầu được.
Chỉ chờ đến khi lưỡng bại câu thương, hai người lao ra, mới có thể định càn khôn!
Hiện giờ, mặc dù biết đối phương không phải mai phục mình... Nhưng cái chiến lược này cũng là tuyệt đối chính xác và có hiệu quả lớn nhất! Một lưới bắt hết tất cả địch nhân!
Hai người chạy tới bên người Sở Dương trước tiên, một người áp tay vào ngực, một người áp tay sau lưng, toàn lực vận công, chữa thương cho Sở Dương.
Hai người cũng biết trên người Sở Dương có thần dược, chỉ cần hắn tỉnh, tất cả các huynh đệ sẽ không sao hết. Nếu như cứu người khác trước mà Sở Dương xảy ra chuyện... vậy tất cả đều xong rồi.
Chỉ trong chốc lát, Sở Dương đã ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu đen, từ từ tỉnh lại, liếc mắt nhìn thấy Đàm Đàm, lập tức yên tâm, gắng gượng đứng dậy, vội vàng lấy ra bốn viên cửu trọng đan không hoàn hảo: "Mau cho bọn hắn ăn vào đi, mỗi người một viên."
Sau đó mới lấy cho mình một viên, nuốt xuống.
Sở Dương cả kinh, hỏi: "Đàm Đàm, ngươi làm sao vậy?"
Đàm Đàm không đáp, chỉ hít một hơi thật sâu, cắn răng.
Đám người Sở Dương vào giờ khắc này đều đột nhiên cảm nhận được, tựa hồ có mọt cỗ khí tức viễn cổ hồng hoang cuồng bạo cuồng bá từ trên người Đàm Đàm tràn ra...
Tựa hồ có một vị vương giả viễn cổ, đột nhiên hiện lên vào giờ khắc này, quân lâm thiên hạ!
Trong nỗi sợ hãi của mấy huynh đệ, cỗ khí tức này lại đột nhiên biến mất...
Trong não hải Đàm Đàm, đột nhiên xuất hiện mấy mảnh hình ảnh vỡ vụn..
Tựa như thật lâu thật lâu trước đây, cũng tựa như ở một thế giới khác... Mình cũng có một đám huynh đệ như vậy. Một cảm giác ấm áp xưa cũ cứ như vậy tràn ngập tâm linh hắn...
Nhưng cảm giác như thế, lại khiến hắn càng đau đớn như phiên giang đảo hải. Đồng thời, một cảm giác chua xót nồng đậm đột biên bùng lên...
Trong tối tăm, bầu trời giống như đột nhiên sập xuống... Có rất nhiều người chắn trước mặt mình, kêu lớn với mình: "Vương! Ngài đi mau...."
Sau đó liền cùng điên cuồng lao về phía bầu trời đổ sụp, vì mình mà tranh thủ thời gian chút thời gian, dứt khoát kiên quyết như vậy, một đi không trở lại...
Huyết nhục đột nhiên nổ tung...
Đàm Đàm thổng khổ rên rỉ...