Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 608 : Ta đắc tội ngươi chỗ nào?

Ngày đăng: 03:01 22/04/20


Mộng Lạc đột nhiên cảm thấy mình như phát mộng. Trong mộng, có một người nói: Ngươi giúp ta làm một chuyện, ta mang ngươi lên Cửu Trọng Thiên... Hiện giờ tỉnh mộng.



"Ngươi gạt ta?" Mộng Lạc bi phẫn nhìn Đàm Đàm, chỉ cảm thấy thiên địa xoay chuyển, hai con ngươi gần như muốn lồi ra khỏi hốc mắt.



"Lừa ngươi?" Đàm Đàm kỳ quái nói: "Ta căn bản không lừa ngươi. Muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi có cái tên thối hoắc. Tên gì mà chẳng được? Thế nào lại lấy tên Mộng Lạc? Con mẹ nó! Mộng Lạc, đến giấc mộng cũng đánh mất, cũng chính là giấc mộng căn bản không hề tồn tại. Ta đây là thành toàn cho ngươi."



Mộng Lạc cả người đều run rẩy, trong lòng hắn chỉ có hai chữ: Xong rồi!



Bẫy chết ta rồi! Cái này thật đúng là bẫy chết bất đắc kỳ tử!



Mộng thị gia tộc vốn còn có cơ hội kéo dài hơi tàn, nhưng hiện tại... đến nửa điểm may mắn cũng không còn nữa rồi!



Ba người Mộng Lạc thất hồn lạc phách, xụi lơ trên mặt đất. Giờ khắc này, tất cả đều tuyệt vọng, đến cả khí lực phẫn nộ cũng không có. Đó là một loại cảm giác tâm tàn tro lạnh chân chính.



Tựa hồ cả thiên địa này, đều mất đi màu sắc.



"Dương Dương Ngang... Các ngươi có cảm thấy vui không? Ta đùa giỡn hắn thật vui ha ha..." Đàm Đàm cười cạc cạc: "Hiếm thấy kẻ nào ngu ngốc như hắn, thật khiến ta sảng khoái...."



"Này thì Dương Dương Ngang...!" Sở Dương giận dữ, một cước đá hắn. Lập tức, đám người Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương cũng đồng loạt xông tới, ở ngay trước mặt Mộng Lạc, bắt lấy vị nhị công tử Dạ thị gia tộc - Đệ nhất gia tộc chúa tể Thượng Tam Thiên, hung hăng chà đạp!



Quyền cước không ngừng giáng lên người Đàm Đàm. Đàm Đàm rú lên thảm thiết, thân hình quay cuồng bay lộn trên không trung, không ngờ không thể chạm được xuống đất.



Ngay cả Mộng Lạc trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, cũng phải kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn: Đám hạ nhân này, không ngờ dám ẩu đả thiếu chủ? Thật sự là to gan lớn mật!



Rốt cuộc Sở Dương cũng xả giận xong, ném Đàm Đàm ra, đi tới trước mặt Mộng Lạc.



"Mộng công tử, chúng ta phải cáo từ rồi. Ngài cứ chậm rãi ở chỗ này hưởng thụ đi. Yên tâm, bọn Âu Độc Tiếu, Đồ Thiên Hào đều minh hữu của ngươi. Ngươi sẽ không sao đâu." Sở Dương cười tủm tỉm nói.



"Không! Các ngươi không thể bỏ ta!" Mộng Lạc thê thảm kêu lên. Chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn ra. Minh hữu? Hiện giờ, nếu như đám người Âu Độc Tiếu nhìn thấy mình, tuyệt đối có thể ăn sống nuốt tươi ấy chứ!



Điểm này Mộng Lạc có thể khẳng định.




Hai vị hoàng tọa này cũng muốn dứt khoát đồng vu quy tận với đám người Sở Dương. Nhưng bọn hắn lại không dám. Bởi vì phía sau bọn hắn còn có một gia tộc khổng lồ, không biết chút nào... còn đang ở trong cái trận doanh này....



Nếu như bọn hắn trốn không thoát, gia tộc sẽ bị toàn diệt.



"Mộng thị gia tộc, lần này thật sự xong rồi..." Hai vị hoàng tọa thở dài một tiếng, đều cảm thấy vô lực: "Thiếu chủ, chúng ta đi thôi. Nhất định phải rời khỏi nơi này, thông báo cho gia tộc."



Mộng Lạc thất hồn lạc phách, giống như nằm mơ, nói: "Đi? Đi đâu bây giờ? Ta còn đường nào để đi nữa?" Trong mắt hắn tràn ngập tử ý mờ mịt, không còn một chút sinh cơ nào!



Không còn ý chí chiến đấu! Không còn sinh cơ! Thậm chí dục vọng muốn sống cường liệt lúc trước cũng bị đập nát!



Tuy hắn còn sống, nhưng cũng không khác gì đã chết.



Hai vị hoàng tọa lo lắng trong lòng, địch nhân đã gần trong gang tấc. Thiếu chủ lại tinh thần sa sút như vậy! Hai người nhìn nhau, rốt cuộc cũng hạ quyết định! Ba một chưởng, vỗ vào gáy Mộng Lạc.



Mộng Lạc ngơ ngơ ngẩn ngẩn, căn bản không hề né tránh chút nào, đổ gục xuống như một khúc hỗ.



Một vị hoàng tọa lập tức cõng hắn lên, đang muốn chạy trốn thì nghe thấy một thanh âm tức giận nói: "Ta thấy bọn hắn rồi, đang ở bên này?"



Truy binh đã tới!



Hại vị hoàng tọa uất ức, phẫn nộ lao vụt đi, hướng về phương hướng đám người Sở Dương vừa bỏ chạy mà đuổi theo. Cho dù là chết, ta cũng phải kéo các ngươi chết cùng. Nguồn: https://truyenfull.vn



Phía sau, truy binh gào thét khắp núi rừng, ầm ầm đuổi theo..



...



"Đi bên này!" Đám người Sở Dương một đường bỏ chạy, tới dưới chân núi, Sở Dương liền dẫn đầu, thay đổi phương hướng, chuyển thành hướng tây nam mà đi.



"Không nên để mấy con quỷ chết kia liên lụy chúng ta." Sở Dương cười hắc hắc: "Cứ để ba kẻ ngu ngốc kia đi trước đi. Chạy trốn càng xa càng tốt."