Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 624 : Các ngươi thấy được sao?
Ngày đăng: 03:01 22/04/20
"Sở diêm vương, lần này, các ngươi muốn đối phó Âu gia chúng ta?" Đại trưởng lão, phận nộ nói: "ngươi thật to gan!"
Sở Dương khẽ cười, nói: "Âu gia các ngươi mà cũng nói loại lời vô nghĩa như vậy sao? Thiên Binh các chúng ta đã tấn công tới nơi này, ngươi không ngờ vẫn không dám xác định chúng ta đang đối phó các ngươi?"
Hăn có chút thương hại, nói: "Chỉ số thông minh của ngươi thấp như vậy sao?"
"Ngươi!" Đại trưởng lão phẫn nộ, hai hàng lông mày trắng xóa khẽ rung lên, lập tức hít sâu một hơi, đè nén tâm hỏa xuống, nói: "Sở diêm vương, chuyện ngày đó, là Âu gia chúng ta không suy xét kỹ, đắc tội ngươi, ngươi tới báo thù, chúng ta cũng không thể nói gì hơn. Bất quá, ngươi đã giết không ít người của Âu gia chúng ta, thành bảo cũng bị ngươi công phá, ngay cả có muôn vàn cừu hận, cũng có thể tiêu giải rồi chứ? Huống chi, các ngươi cũng không có tổn thất thương vong gì!"
Đôi mắt như cá chết của hắn tựa hồ hòa hoãn trở lại, chậm rãi, nói: "Sở diêm vương, nếu như ngươi thối lui, lão phu cam tâm tình nguyện bỏ qua chuyện cũ, sau này cùng Thiên Binh các các ngươi nước sông không phạm nước giếng! Ngươi thấy thế nào?"
Lời đại trưởng lão khiến cho người của Âu thị gia tộc trở nên xôn xao.
Bọn họ không thể tưởng được, đại trưởng lão vẫn luôn luôn cường thế, hôm nay đối diện với địch nhân lại yếu thế như vậy. Làm mất sạch thể diện Âu thị gia tộc.
Đại trưởng lão cũng là bất đắc dĩ, đối phương chỉ xuất hiện một mình Sở diêm vương, nhưng còn có không biết bao nhiêu cao thủ đang ẩn nấp phía sau. Trận chiến hôm nay, Âu gia thật sự đã rơi xuống hạ phong. Nếu như Sở diêm vương có thể rút đi, coi như miễn được một trường hạo kiếp. Chỉ cần qua được hôm nay, có thể khiến Sở diêm vương chết thảm không thể thảm hơn!
Tuy yếu thế, nhưng cũng là kế hoãn binh! Chịu nhục, mới là hành vi bậc đại trượng phu.
Huống chi, lão tổ tới bây giờ còn chưa hiện thân, cho dù đối phương không lùi, kéo thêm một hồi thời gian, chờ tới lúc lão tổ tông xuất hiện, cũng có thêm mấy phần thắng!
Sở Dương cười ha hả, nói: "Đại trưởng lão thật là biết nói đùa. Chúng ta kỳ thật có rất nhiều hiểu lầm. Đương nhiên, hóa giải hiểu lầm xong thì không sao nữa rồi. Tục ngữ nói, oan gia nên giải không nên kết, một bằng hữu một con đường, một địch nhân một bức tường đổ, trên đầu chữ nhẫn là một cây đao, mặc hắn thiêu đốt lửa giận, có thể buông tay thì hãy buông tay, có thể tha người thì nên tha người... Đại trưởng lão thật là một vị trưởng giả cơ trí!"
Mấy câu vừa nói ra, sắc mặt đại trưởng lão lập tức trở nên cực kỳ đặc sắc. Đối phương nhượng bộ như thế, ngay cả hắn cũng phải chấn động.
Sở Dương đương nhiên nhìn ra ý đồ đối phương. Bất quá chỉ là kéo dài thời gian mà thôi. Vừa vặn phe mình cũng cần kéo dài thời gian, đương nhiên là gian phu dâm phụ, ăn nhịp với nhau.
Đại trưởng lão bên này kéo dài, cũng chỉ có thể kéo dài tới lúc vị lão tổ tông Âu gia kia lộ diện, mà bên mình đã sớm có đối sách, Tạ Tri Thu chuẩn bị sẵn sáng, lão gia hảo kia phỏng chừng có ló mặt ra, cũng chẳng có tác dụng gì.
Về phần những thứ khác, Âu thị gia tộc tuyệt đối không có viện binh hay vũ lực khác rồi, Sở Dương căn bản không sợ!
Dại trưởng lão biết, xảy ra chuyện lớn như vậy, lão tổ tông nhất định biết, hơn nữa hiện tại cũng khẳng định đang quan sát, nhưng chính là vì như vậy, cho nên hắn mới càng trở nên bi thương!
Gia tộc của chính mình, lão tổ tông cũng trơ mắt nhìn nó bị diệt vong sao?
Tiếng hô giết vẫn như trước, người Âu thị gia tộc vẫn lần lượt ngã xuống, một đám võ tôn võ tông chống lại một đám vương tọa hoàng tọa, chênh lệch quá lớn, không thể nào tính toán bằng lẽ thường.
Đại trưởng lão rốt cuộc cũng nhảy vào vòng chiến, bi phẫn xuất thủ!
Hnắ muốn tìm được Sở diêm vương, trước tiên đánh gục tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện này. Nhưng trong nháy mắt đã bị vây công, căn bản không thể nào tới được chỗ Sở diêm vương, chỉ có thể nhìn tên hỗn đản trời đánh đó không ngừng lén lét ám toán, vô số tộc nhân Âu thị gia tộc lần lượt ngã xuống dưới tay hắn.
Ngạo Tà Vân giết tới phát điên rồi! Hắn đeo mặt nạ Thiên Binh các, giết tới đỏ cả mắt! Mỗi lần giết một người, trong lòng lại hét lớn một tiếng: Báo thù! Ta báo thù cho các ngươi!
Trong lòng càng lúc càng đau đớn, càng lúc càng cừu hận: Hắn đã phấn đấu quên mình! Chỉ cần giết địch!
Khuôn mặt Đỗ Thanh Vân, Tần Chiến lần lượt hiện ra trước mắt hắn, trong mắt vẫn mang theo một sự lo lắng, quan thiết.
Đỗ thúc, Tần thúc, ta đang báo thù cho các ngươi! Các ngươi nhìn thấy không?
Ngạo Tà Vân điên cuồng giết, trong lòng đau đớn, đột nhiên lệ rơi đầy mặt.
"Các ngươi thấy không? Các ngươi thấy không?" Ngạo Tà Vân đột nhiên ngửa mặt lên trời thét gào, nước mắt tung hoành: "Ta báo thù cho các ngươi rồi! Báo thù rồi! Báo thù rồi...."
Tiên huyết tanh nồng tung tóe, Ngạo Tà Vân điên cuồng chém một tên địch nhân trước mắt thành hai khúc. Xuất một kiếm, lại hét lớn một tiếng, càng về sau, không ngờ đã từ gào thét thành khóc lớn. Khóc tới đứt đoạn ruột gan, khóc tới nước mắt giàn dụa!
Vừa khóc lớn, vừa xuất kiếm giết địch!
"Ta hận....Bởi vì cho dù ta giết sạch địch nhân rồi, các ngươi cũng không thể nhìn thấy nữa... nhìn không thấy nữa rồi...."