Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 716 : Tính toán trước trận chiến, bình thường một cách đáng sợ

Ngày đăng: 03:02 22/04/20


Sở Dương thong thả bước đi hai bước, ngửa đầu lo nghĩ, nói:"Ta hiểu.



Mặc Lệ Nhi mỉm cười.



"Nói cách khác, ngươi cho rằng chúng ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Cho nên ngươi không nghĩ lưu lại tiếc nuối." Sở Dương nhẹ giọng nói.



"Cho nên ngươi ở phía sau, đứng ở bên chúng ta.".



"Cho nên ngươi không để ý cừu hận, cũng không nhớ đến mối hận cũ."



Mặc Lệ Nhi bình tĩnh cười:"Có chuyện gì quan trọng hơn tình yêu trong lòng?"



Sở Dương cười sang sảng, xoay người nói:"Nếu cuối cùng chúng ta không chết thì sao? Hơn nữa nếu chúng ta có thể thắng lợi trận này thì sao?".



"Chuyện đó không có khả năng xảy ra!" Mặc Lệ Nhi nói một cách quả quyết.



"Khi mà chưa có kết quả cuối cùng, thì không có việc gì là không có khả năng!" Sở Dương chậm rãi nói:"Ta chỉ hỏi ngươi, nếu chúng ta thắng, chúng ta sống sót, ngươi sẽ làm gì?".



Mặc Lệ Nhi ngây ngẩn cả người.



Nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.



Mặc kệ theo phương diện nào, bên Sở Dương đều tuyệt đối không có chút hy vọng thắng lợi nào, nhưng Sở Dương cũng nói như có nắm chắc vậy.



Nếu thực sự sống sót, làm sao bây giờ?



Mặc Lệ Nhi nghĩ vấn đề này, đột nhiên hai gò má đỏ ửng, tiếp theo khuôn mặt lại tái nhợt.



Bởi vì nàng phát hiện, nếu mọi người đều đã chết, đó là kết cục tốt nhất, nếu là sống sót...Ngược lại sẽ không có cơ hội khác!



"Nếu sống sót, ngươi có còn như bây giờ, liều lĩnh cũng muốn gả cho Đổng Vô Thương?" Ánh mắt Sở Dương chăm chú nhìn nàng.



"Ngươi có tin tưởng, hóa giải ân oán nhiều năm hay không?".



"Ngươi đã có chuẩn bị chưa, phải trả một cái giá lớn cho Hắc Ma gia tộc các ngươi chưa? Để đổi lấy, hòa bình giữa chúng ta, cùng hạnh phúc suốt đời của ngươi?".



“Ngươi có nắm chắc. Đổng Vô Thương có thể thừa nhận ngươi?”.



Liên tiếp vấn đề. Hỏi Mặc Lệ Nhi cứng họng mặt tái tái nhợt, nàng ngập ngừng, há mồm, lại nói không ra nói.




Hơn nữa cả quá trình lưu loát sinh động, không có một chút rối loạn.



Nói cách khác, chỉ cần có Mạc Thiên Cơ, ngươi cũng chỉ cần điều chỉnh tốt trạng thái của chính mình tham gia chiến đấu là được; những việc khác… Không chỉ nói đến ăn uống, liền ngay cả đi vệ sinh...Cũng đều chuẩn bị thỏa đáng cho ngươi.



Thậm chí còn lập riêng một cái WC vừa bí ẩn lại vừa tao nhã cho ba phụ nữ...



Thậm chí, Mạc Thiên Cơ biết rằng chiến đấu tất nhiên mệt nhọc, tất nhiên chảy nhiều mồ hôi, nên đã chuẩn bị rất nhiều nước muối, dùng để bổ sung thể lực...



Cái này sao giống đi đánh giặc, cho dù là nghỉ phép, đều không thoải mái như vậy.



Năng lực tính toán đáng sợ như vậy, làm cho trong lòng mỗi người đều khiếp sợ!



Đây mới đúng là tính toán như thần.



Tính toán như thần, cũng không nhất định là biết trước mọi việc như thần, nhưng mà các mặt không chút sai sót. Ngay cả những việc vụn vặt nhỏ nhất, không được chú ý, cũng được tính đến.



Tất cả đều là việc bình thường nhất, nhưng mà một người có thể hoàn toàn làm tốt, vậy đủ để kinh thiên động địa!



Chỉ cần làm một cách hoàn mỹ tất cả những việc nhỏ trong cuộc sống, như vậy, ngươi chính là vĩ nhân!



Nhưng, cho dù chúng ta ở xã hội hiện đại, nhưng có thể làm được điều này, trên đời có được mấy người?



Lúc đó ánh mắt các vị đại lão nhìn Mạc Thiên Cơ đều thay đổi: may mắn...Không phải là kẻ địch mà là đồng minh...Nếu thật sự là địch, chắc chắn sẽ bị hắn tính kế đến chết!



Người hô ngựa hý, một đám người chạy lên núi như một cơn gió xoáy.



Đúng đám Hắc Ma vừa gặp trước đó.



Sau khi đi lên, ánh mắt hai bên đều nhìn phía đối diện một cách phức tạp, sau đó đội hắc y kỵ sĩ này mà bắt đầu động tác đồng dạng: chiếm cứ phía đông bắc, vừa lúc sinh tử giằng co!



Nhưng ở thời điểm Hắc Ma an bài đội hình, hình như là vô tâm hay có ý gì đó, đem đại doanh đóng ở vị trí càng thêm bất lợi so với dự đoán của Mạc Thiên Cơ,



Tiếng vó ngựa rầm vang, nhanh như sấm chớp, một con tuấn mã màu trắng, có màu sắc gần giống như tuyết, cưỡi nó là một thiếu niên có khuôn mặc như ngọc, chỉ là lông mi hơi cong một ít, ánh mắt cũng to tròn một chút. Khuôn mặt trắng nõn, áo trắng, áo bào trắng, buộc tóc màu trắng, tóc đen bay phất phơ.



Hắn lao tới, lại đột nhiên giơ tay lên, một đạo hỏa tiễn phóng lên cao rồi nổ tung giữa không trung, ngay giữa bầu trời xanh, mây trắng, dưới sự chiếu rọi của tuyết trắng, hiện lên một chữ to tối đen!



"Dạ!"