Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 796 : Hữu tình đạo!

Ngày đăng: 03:03 22/04/20


Lão nhân khẽ nói, ánh mắt ôn hòa nhìn lưu luyến, vào giờ khắc này, không ngờ lại có mấy phần cảm giác khí phách hào hùng. Tựa hồ vào giờ khắc này, huynh đệ năm xưa vẫn đang tụ hội ở đây, cười nói ở đây, đoàn tụ với nhau.



Ánh mắt nhìn Sở Dương, cũng giống như nhìn một người khác.



Sở Dương biết, lão tổ tông hiện tại căn bản không phải nhìn hắn, mà là vị nhị đệ kia.



Sở Dương im lặng lắng nghe, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác chua xót.



Nếu có một ngày, Mạc Khinh Vũ rời đi, đám người Cố Độc Hành Kỷ Mặc cũng lần lượt rời đi, trên đời này chỉ còn lại cô độc một mình mình, mình cũng có thể giống như lão nhân này hay không?



Năm tháng đằng đẵng, một mình vượt qua, cô độc tịch mịch, lạnh lẽo một mình, làm bạn bản thân, chỉ có thời gian và những hồi ức khắc vào trong tim.



Nếu như vậy, làm sao mình chịu nổi?



"Vị tổ nãi nãi này của ngươi năm đó, mười năm trước khi nhắm mắt, đã tự mình trồng một vườn trà, tự mình ngắt lấy rồi chế biến ba ngàn cân trà! Nàng biết, người khác hái trà, sấy trà, ta uống không quen. Cho nên nàng mới tự tay chế biến cho ta."



Lão nhân cười ha hả, nói: "Yêu cầu cuối cùng trong đời nàng chính là... Nếu như ta muốn chết, thì cũng phải uống hết số trà này. Mỗi ngày chỉ được uống một tiền, nếu như ta chưa uống xong mà đã chết, thì ở dưới mắt đất nàng cũng tuyệt không để ý tới ta."



Lão nhân chỉ chỉ chén trà trong tay Sở Dương: "Hôm nay ta đã uống hết một bình, ngươi tới, ta lại pha một bình, vượt quá hạn định rồi. Cho nên, ngày mai sẽ không được uống, uống nhiều hơn nàng sẽ tức giận."



Mỉm cười, ngón tay lại chỉ lên bức họa trên tường: "Nàng đang nhìn đó."



Yết hầu Sở Dương khẽ nhúc nhích, lẳng lặng nhìn chén trà trước mắt, đột nhiên cảm giác, chén trà này chính là tình yêu, không ngờ không nỡ uống.



Hắn không biết vị lão tổ tông này gọi mình tới đây là có mục đích gì.



Hiện giờ, hắn chỉ muốn làm một thính giả hợp cách.



Chứng kiến tình yêu, tình huynh đệ phân sinh tử mà không thay đổi, trải qua ngàn năm mà vẫn còn như mới.



Hai người đều trầm mặc, thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua.



"Làm sao ngươi không uống." Thật lâu sau lão nhân mới lên tiếng hỏi.
"Ta hiểu rồi! Nhưng...." Trên mặt Sở Dương có chút do dự.



"Không có nhưng nhị gì hết!" Lão nhân cắt ngang lời hắn: "Có một số người, thành sự không có bại sự có thừa! Giết có gì đáng tiếc?" Hắn lạnh lùng nói: "Có lẽ, ngươi lo lắng nếu ngươi giết bọn hắn rồi, phụ thân mẫu thân ngươi sẽ thương tâm, gia gia nãi nãi ngươi sẽ đau lòng... Nhưng ta cho ngươi biết, nếu như ngươi không muốn khiến bọn họ thương tâm, thì ngươi sẽ bồi cả tính mạng của ngươi và tiền đồ toàn bộ Sở gia. Thậm chí, tính mạng cả gia tộc!"



Sở Dương rùng mình: "Ta hiểu rồi!"



"Chờ tới khi ngươi rời khỏi nơi này, ta sẽ giao cho ngươi một thứ. Sau đó, ngươi giao cho Sở Hùng Thành, hắn sẽ minh bạch ý ta." Lão nhân khẽ nhắm mắt lại.



"Vâng." Sở Dương nói, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: "Xin hỏi lão tổ tông, từ khi ngài và tổ nãi nãi... cách đây bao nhiêu năm rồi?"



"Bảy trăm lẻ ba năm." Lão nhân khẽ nói.



"Xin hỏi lão tổ tông, bảy trăm lẻ ba năm trước, có tu vi gì?" Sở Dương hỏi.



"Khi lão phu tuổi còn trẻ, từng có kỳ ngộ, ăn được một cây kim sâm thành hình." Lão nhân mỉm cười: "Bảy trăm lẻ ba năm trước, đã là thánh cấp tứ phẩm đỉnh phong!"



Sở Dương giật mình: "Ngài....."



Lão nhân cười nói: "Ngươi muốn hỏi phẩm cấp hiện tại của ta? Ha ha... ta hiện giờ là thánh cấp ngũ phẩm đỉnh phong."



Sở Dương im lặng.



Hắn muốn hỏi không phải cái này, mà là: Vì sao bao nhiêu năm như vậy, ngài lại chỉ đột phá một phẩm? Hiện giờ nói tới đây rồi, cũng không giấu diếm nữa, trực tiếp hỏi ra.



Lão nhân lộ ra vẻ buồn bã: "Nếu ta muốn đột phá, thì đã sớm đột phá lên chí tôn rồi! Chí tôn tam phẩm chưa chắc đã tới, nhưng chí tôn nhị phẩm, là chắc chắn. Bất quá, ta liều mạng áp chế tu vi, không thể đột phá. Mà cho dù đột phá một bậc này, cũng là vì ta muốn kéo dài tuổi thọ, hoàn thành nhiệm vụ uống hết ba ngàn cân trà. Nếu như cứ đột phá... chỉ sợ... sau này ta chẳng còn trà để uống nữa rồi.... chỉ là hiện giờ, bình cảnh ta áp chế bốn trăm năm mươi năm, không ngờ lại muốn đột phá... thật là khiến người ta đau đầu."



Sở Dương hoảng sợ, rầu rĩ.



Rốt cuộc tỉnh ngộ: "Lão nhân gia ngài tu luyện, chẳng lẽ là hữu tình đạo?"



Lão nhân ngưng thần nhìn hắn, đột nhiên cười: "Ngươi cho rằng, hôm nay ta gọi ngươi tới là vì cái gì?"