Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 811 : Thân nhân gặp mặt
Ngày đăng: 03:03 22/04/20
Hai vị lão gia tử ở cách đó khá xa, lại nghe không thấy, đánh tới đỏ mắt, vẫn còn người một quyền ta một cước, hung hăng ẩu đả.
Sở lão gia tử mắt tinh, trong lúc cấp bách liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy Sở Dương đang đứng trước mặt Dương lão phu nhân, vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: "Trở về rồi, trở về rồi...."
Trong lúc kinh hỉ lại thoáng sơ xảy, lập tức bị Dương Bạo giáng hai quyền liên tục lên mặt, chỉ thấy xung quanh toàn sao là sao, phẫn nộ quát lớn: "Đánh cái con bà ngươi, ngoại tôn ngươi đã về rồi. Ngươi còn đánh cái gì?"
Dương Bạo ngẩn ra, nói: "Ngoại tôn đã trở lại là một chuyện tốt, nhưng ta và ngươi là thông gia, ngươi chửi bà nội ta thì không được." Vung quyền đánh tiếp.
Sở Hùng Thành thấy mắng vậy cũng không phải, đuối lý đành phải tránh phải né trái. Dương Bạo không chịu buông tha, liều mạng truy đuổi khắp trường.
Dương lão phu nhân tức giận tới thất khiếu bốc khói, phẫn nột quát: "Lên, tách hai người bọn hắn ra cho ta."
Ra lệnh một tiếng, Sở Phi Lăng Dương Nhược Hùng lập tức suất lĩnh mấy trăm vệ sĩ như lang như hổ xông lên, mạnh mẽ tách hai vị lão gia tử ra. Bị kéo ra nhưng Dương lão gia tử vẫn còn giãy dụa, đạp một cước, Sở lão gia tử cũng không cam lòng chịu yếu thế, cũng đạp một cước đáp lễ.
Tiểu phúc hai người cùng bị tập kích, lúc này mới chịu tách ra, nằm vật ra trên mặt đất, thở hồng hộc.
Dương lão phu nhân giận dữ, đứng dậy, vung quải trượng trong tay chỉ trỏ, chính khí lẫm liệt giáo huấn một trận: "Còn ra cái thể giống gì nữa hả? Đây là thông gia sao? Nào có ai đi thăm người thân, cuối cùng lại biến thành bộ dạng như vậy hả? Hai người các ngươi có biết xấu hổ không? Tuổi tác các ngươi cộng lại cũng sắp tới hai trăm rồi, vậy mà vẫn còn tranh cường háo thắng giống như một đám con nít vậy. Hôm nay chính là ngày vui, gặp lại ngoại tôn. nếu hai lão gia hỏa các ngươi còn phá rối, ta sẽ lột da sống từng người một."
Sở lão gia tử trong lòng oán thận: "Ngoại tôn ngươi trở về rồi ngươi mới nói như vậy. Vừa rồi sao ngươi không nói vậy, lại còn kêu gào bảo lão công ngươi hung hăng giáo huấn ta... Thật sự là không gì độc hơn tâm đàn bà...."
Chỉ nghe Dương lão phu nhân tiếp tục mắng: "Sở Hùng Thành ngươi cũng vậy. Nói thế nào chúng ta cũng là khách nhân. Ngươi thân là Sở gia gia chủ, dây chính là đạo tiếp đại khách nhân của ngươi hả? Đáng thương lão thân vượt mấy ngàn dặm chạy tới đây, bây giờ bụng đói miệng khát, vậy mà ngươi vẫn còn đi khi dễ lão Dương...."
Sở Hùng Thành tức giận tới thất thiếu bốc khói, nhất thời há miệng trợn mắt: "Ta khi dễ lão Dương? Ngươi nói thật đúng là không có lương tâm. Rõ ràng là Dương gia các ngươi đánh tới cửa nhà chúng ta....."
Dương lão phu nhân giận dữ nói: "Nếu ngươi không làm gì sai, hắn lại đi đánh ngươi? Đánh ngươi là muốn tốt cho ngươi?"
Nhi tử cần, cũng không phải là bảo đao bảo kiếm thần binh lơi khí gì. hắn cần là một phần tâm ý. Mình thân làm cha mẹ, không ngờ chỉ lo cao hứng mà quên mất chuyện này.
"Thanh kiếm này tên Xuy Tuyết, tục truyền là bội kiếm của nhất đại kiếm quân Đông Phương ngàn năm trước. Chém đinh chặt sắt, chém sắt như bùn, để một sợi tóc rơi lên cũng đứt." Dương lão phu nhân thấy cháu ngoại phi thường thích thú lễ vật mình tặng, không khỏi an lòng, ánh mắt đều híp lại, cười nói.
"Đa tạ bà ngoại tặng kiếm. Cháu nhất định sẽ không cô phụ thanh kiếm này." Sở Dương cảm động nói. Hắn biết, một thanh kiếm như vậy, ở trong mắt mình tuy không tính là gì, nhưng ở trong Cửu Trọng Thiên đại lục, vẫn là thần binh lợi khí có số má. Dương gia đoạt được nó, nhất định cũng phải khó khăn một hồi.
"Thanh chủy thủ này, truyền thuyết là Nghiệt Long chủy, chính là dùng sừng của một con linh thú thập cấp Nghiệt Long chế tạo mà thành. Sắc bén vô cùng, hơn nữa ban thân mang sẵn hàn khí, chỉ cần cắt vào một điểm da thịt, là co thể khiến địch nhân huyết mạch đông cứng trong nháy mắt mà chết.
Dương Bạo cười ha hả,nói: "Lão phu luôn quang minh lỗi lạc, thích dùng nắm tay, lại càng ưa thích cái khoái cảm nện bang bang lên thân kẻ khác, tựa như đánh gia gia ngươi vừa rồi vậy... khụ khụ khụ... Cho nên không thích loại tiểu binh khí có chút âm hiểm này. Bất quá ta thấy tiểu tử ngươi bộ dáng âm hiểm, cho nên mới mang tặng."
Mọi người cười ngất.
Sở Dương dở khóc dở cười. Đây là tặng quà sao?
Cái gì mà bộ dáng âm hiểm? Hơn nữa, ngài từng gặp ta sao? Không ngờ còn vì ta có bộ dáng âm hiểm mà mang tới tặng?
Sở Dương sờ sờ mũi, thu lấy lễ vật. Trong Cửu Kiếp không gian, kiếm linh như có điều suy nghĩ, nói: " Thanh Nghiệt Long chủy này cũng có chút tác dụng. Tạm thời ngươi có thể dùng để đâm lén, ám sát, đợi đến khi thực lực trưởng thành, có thể trực tiếp hấp thụ hàn khí trong Nghiệt Long chủy, hóa thành Thất Âm Hàn Khí của ngươi."
Sở Dương ừ một tiếng.
Đem ra so sanh, kỳ thật lễ vật của cữu cữu vẫn khiến Sở Dương thích nhất. Vị cữu cữ này không ngờ lại trực tiếp nhất: tặng luôn năm trăm khối tử tinh.
Đây là thực tế a!