Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 813 : Y quán gặp chuyện không may
Ngày đăng: 03:03 22/04/20
Dương Nhược Lan rất phiền muộn, cũng rất rối rắm. Tên nghiệt chướng này, đã lớn như vậy rồi mà không khiến người ta bớt lo lâu? Hoàng đế cô nương người ta tốt nhất vậy, ngay cả nhi tử cũng sinh cho ngươi rồi, không ngờ ngươi...
"Lão bà kia của ngươi, rốt cuộc là đồ đệ của ai?" Dương Nhược Lan nhìn nhi tử chằm chằm.
"Ninh Thiên Nhai." Sở Dương thở dài.
"Ai?" Dương Nhược Lan mơ mơ hồ hồ, còn chưa kịp nhớ ra: Dường như cũng không phải là danh nhân gì a....
"Còn có Bố Lưu Tình." Sở Dương nói tiếp...
"Ninh Thiên Nhai? Ai vậy? Tên làm sao lại quen như vậy? Bố Lưu Tình?....." Dương Nhược Lan nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên kinh hô một tiếng, hai mắt cũng trợn trừng lên: "Ninh Thiên Nhai? Bố Lưu Tình?"
"Ngài nhỏ giọng một chút?" Sở Dương cười khổ.
Dương Nhược Lan vô lực ngồi xuống ghế, hai mắt dại ra, thân hình cứng ngắc, môi mấp máy, lo lắng không yên nhỏ giọng hỏi: "Là hai vị chí tôn trong truyền thuyết?"
"Chính là hai người bọn hắn." Sở Dương cười khổ: "Ở cực bắc hoang nguyên, hai vị chí tôn xuất hiện, sau đó nhìn thấy con dâu ngài, cũng nhìn trúng tư chất của nàng, cho nên thu nàng làm đồ đệ. Thậm chí còn vì thế mà thiếu chút nữa đánh nhau. Sau đó, hai người mới quyết định cùng thu làm đệ tử...."
Dương Nhược Lan giống như nghe được một câu chuyện thần thoại cực kỳ khó tin, thần tình biến ảo không ngừng giống đèn kéo quân. Không ngờ ngay cả thở cũng quên mất.
Cái này thật sự quá kinh người rồi.
Lão bà nhi tử lại là đồ đệ chung của Ninh Thiên Nhai, Bố Lưu Tình - hai vị chí tôn trong truyền thuyết, hơn nữa còn là đồ đệ mà hai vị chí tôn đánh nhau tranh đoạt...
Thân phận như vậy... Tuyệt đối so với công chúa một nước còn cao quý hơn ngàn vạn lần... Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Khó trách nhi tử lại nói: Hôn sự này chúng ta hối không nổi... Quả thực là hối không nổi a....
Dương Nhược Lan cũng từng nghe nói, hai đại chí tôn này từng xuất hiện ở cực bắc hoang nguyên Trung Tam Thiên. Hiện giờ đối chiếu với lời Sở Dương, lập tức tin tưởng.
Nhi tử thật sự không có lý do lừa gạt mình...
Nhưng... Điềm Điềm thì phải làm sao đây?
Sở Dương mặt mày âm trầm, nhíu mày nói: "Tứ thúc, chuyện này có điều gì đó không đúng. Lẽ ra, nếu Tiêu gia muốn tử tinh, thì cũng không cần đợi lâu như vậy chứ? Vì sao phải chờ tới ba ngày sau mới động?"
Sở Phi Yên trợn trắng mắt, nói: "Ba ngày sau... cũng là nhanh lắm rồi. Bằng không, ngươi vừa mới xem xong bệnh, chặt chém của Tiêu gia nhiều tử tinh như vậy, mà bọn hắn lại lập tức đánh tới cửa... Đây chẳng phải mà muốn tuyên chiến với Sở gia hay sao? Tiêu gia mặc dù tài hùng thế lớn, nhưng Sở gia thân là địa đầu xà Bình Sa Lĩnh, cũng không phải dễ chọc vào. Trải qua ba ngày giảm xóc, các đại gia tộc cũng khôi phục nguyên khí. Lúc này đánh tới, mới khiến tất cả các đại gia tộc đều có hiềm nghi. Cho dù có hiềm nghi Tiêu gia thì cũng không quá nhiều. cho nên bọn hắn mới trắng trợn như vậy."
Sở Dương gật đầu, trầm tư nói: "Thì ra là thế."
Trong mắt hắn chợt lóe lên tinh mang: "Tứ thúc, ngài nghỉ ngơi cho tốt đi. Khuya hôm nay ta sẽ chuẩn bị cho bọn chúng một món quà lớn."
Sở Phi Yên lo lắng nói: "Ngươi? Được không?"
Sở Dương cười âm trầm, nói: "Nếu ta còn không được... người khác có thể làm được sao?" Hắn đưa tay vào trong người, lấy ra một cái bình nhỏ, bên trong là một chút tuyền thủy màu trắng ngà: "Tứ thúc, nhài uống cái này đi. Có lợi cho thương thế của ngươi."
Sở Phi Yên kiến thức rộng rãi, mở nắp bình ra, lập tức kinh hô: "Sinh cơ tuyền thủy? Ngươi kiếm đây được đồ tốt như vậy?"
Sở Dương mỉm cười: "Trước kia có người cho, còn thừa lại một chút."
Sở Phi Yên cầm bình Sinh Cơ tuyền thủy, lập tức luyến tiếc nói: "Thương thế của ta chỉ là ngoài da. Đừng lo, tuyền thủy này, cứ chờ đến khi tam ca trở về, cho hắn uống. Mấy năm nay hắn bôn ba bên ngoài... Thương thế quả thực không nhẹ."
Sở Dương nói: "Chỗ ta vẫn còn, đã sớm chuẩn bị tốt cho tam thúc rồi."
Sở Phi Yên lúc này mới lưu luyến, nói: "Vậy ta uống một nửa, còn một nửa lưu lại cho tứ thẩm ngươi."
Sở Dương cả giận nói: "Tứ thẩm cũng uống rồi, cho ngươi uống thì ngươi cứ uống, sao lại nói lắm như vậy."
Sở Phi Yên trợn trắng mắt, rốt cuộc yên tâm uống hết.
Sở Dương đỡ Sở Phi Yên về phòng nghỉ ngơi, sau đó thu thập sơ qua một chút mặt tiền cửa hiệu, tủ thuốc bị đánh nát cũng dứt khoát ném hết ra ngoài.
Dặn Sở Nhạc Nhi không được chạy loạn, cẩn thận coi y quán. Sau đó Sở Dương liền từ cửa nhỏ hậu viện đi ra ngoài, biến đổi dung mạo, nhoáng lên một cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa...
Không bao lâu sau, Sở Dương một thân hắc bào đã đi tới trước chấp pháp đường, kéo mũ chùm đầu xuống, lộ ra tướng mạo thực sự, cười nói: "Thỉnh đại nhân bẩm báo cho Sa thống lĩnh, cứ nói Sở Dương cầu kiến."