Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 829 : Khi âm mưu tiến hành

Ngày đăng: 03:03 22/04/20


Sắc mặt Sở Hùng Thành xanh mét: "Ngươi đang bức ta? Ngươi thân là đại quản sự, không thể không biết, cái gì là tài sản cá nhân, cái gì là tài sản gia tộc, vì còn muốn cố tình gây sự như vậy?"



Người này lẳng lặng quỳ ở đó, lại dập đầu một cái, lộ ra biểu tình nản lòng thoái chí, nói: "Ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của tiểu nhân, tiểu nhân chỉ cần gia chủ cho phép tiểu nhân cáo láo hồi hương."



Sở Hùng Thành trợn trừng mắt nhìn hắn, hô hấp càng lúc càng dồn dập, đột nhiên hét lớn một tiếng: "Nếu đã như vậy, ta lưu ngươi làm gì chứ? Ngươi muốn cáo lão hồi hương, ta cho phép."



Người này sắc mặt trắng nhợt, nói: "Đa tạ Sở gia chủ." Hắn đã sửa miệng lại, từ gia chủ biến thành Sở gia chủ, không thừa nhận mình là người của Sở gia nữa.



Mọi người sắc mặt đại biến, một lão giả râu tóc hoa râm vội vàng nói: "Gia chủ, Ngô quản sự từ trước tới nay vẫn tận chức tận trách, càng vất vả công lớn. Xin gia chủ hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban."



Sở Hùng Thành tức giận tới không thể nhịn được nữa, lớn tiếng nói: "Chính hắn muốn đi, ta đâu có cách nào?"



Mọi người quay sang nhìn nhau, đột nhiên có mấy người cắn răng một cái, cùng đứng lên: "Chúng ta cũng muốn cáo lão hồi hương, thỉnh gia chủ cho phép."



Có mấy người đi trước, lập tức những người khác cũng đồng thời quỳ xuống: "Chúng ta tuổi tác đã cao, cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Muốn cáo lão hồi hương, an hưởng tuổi gia, thỉnh gia chủ cho phép."



Sở Hùng Thành tức đến cả người run rẩy, chòm râu không gió mà bay, đang định hét lớn một tiếng: "Cút hết đi."



Sở Phi Long luôn đứng bên cạnh đột nhiên tiến lên một bước, cất cao giọng nói: "Chư vị an tâm một chút, chớ vội, hãy nghe Sở Phi Long ta nói một câu có được không?"



Chúng nhân nói: "Nhị gia có chuyện gì xin cứ nói."



Sở Phi Long nhíu mày, nói: "Các vị trung thành tận tụy đối với gia tộc, hết thảy cũng là vì gia tộc, tuy hành động hơi quá khích một chút, nhưng dù sao cũng là muốn tốt cho Sở gia chúng ta. Điểm này, ta có thể hiểu được. Nhưng kịch liệt như thế, cũng không phải có đạo lý. Bức bách như thế, há lại là đạo của người thuộc hạ?"



Ánh mắt Sở Phi Long sắc bén, chính khí nghiêm nghị, nói: "Nếu đã phát sinh chuyện, thì nhất định sẽ có cách giải quyết. Cứ bức bách thì có hiệu quả gì? Nếu như mọi người giải tán, tổn thất lớn nhất đương nhiên là Sở gia ta, chỉ là... các vị cũng chưa chắc đã dễ chịu hơn gì đâu?"



Mọi người lập tức bình tĩnh trở lại, cục diện náo loạn vừa rồi trong phút chốc đã trở nên yên tĩnh, tựa hồ tất cả mọi người thật sự đang tự hỏi.
"Chỉ bằng là hậu nhân Sở gia các ngươi sao? Hắn cũng là con ta."



"Sở gia các ngươi vô sỉ? Tính là đại tộc gì? Phải dựa vào kế sách đê tiện vô sỉ, tính kế hậu đại của mình để sống sót, phát triển sao?"



"Sở Phi Lăng, ngươi hiền lành quá mức, có phải muốn bị người ta hãm hại tới chết mới cam tâm?”



"Ngày mai ta dẫn theo nhi tử trở về nhà mẹ. Sở gia các ngươi muốn kiếm tử tinh? Chỉ biết lợi dụng nhi tử ta thì có bổn sự gì?"



"Chẳng lẽ ngươi có bản lĩnh cũng sai? Có thể kiếm tử tinh là có tội?"



"Cả nhà các ngươi đều chẳng ra gì."



"Uổng hắn lưu lạc mười tám năm, bây giờ mới trở về, vừa mới có chút khởi sắc, không ngờ đã bắt đầu ức hiếp hắn."



"Gia tộc há miệng ngậm mồm đều là gia tộc. Ta chỉ biết, ai dám khiến nhi tử ta ủy khuất? Ngươi thử xem."



"Bọn hắn có thể đối phó nhi tử ta, chẳng lẽ Dương Nhược Lan ta lại cứ nhân từ nương tay. không dám đối phó nhi tử bọn hắn? Đánh không xong, mọi người cùng nhau đi đời. Sở Phi Lăng, nếu nhi tử ta có chuyện gì, ngươi cứ xem lão nương có thể khiến Sở gia các ngươi tuyệt hậu hay không."



"Ta giết sạch, từng tên từng tên một."



...



Dương Nhược Lan vẫn luôn hiền dịu, nhưng lại lần đầu tiên phát hỏa lớn như vậy. Quả thực là bất chấp tất cả. Trực tiếp không thèm để ý tới hậu quả, mắng chửi một trận, thanh âm cực lớn, toàn bộ Sở gia đều có thể nghe thấy.



Sở Phi Lăng tự biết đuối lý, ôm đầu để cho lão bà đánh một trận, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không dám nói... Cho nên, khi Sở Phi Lăng tới dự hội nghị, mặt mũi đã bầm dập, thê thảm vô cùng.