Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 875 : Hết đường chối cãi

Ngày đăng: 03:03 22/04/20


Đả tự bởi Troy Lê – Truyện FULL



Đối với chuyện này, Tiêu Thất nghĩ mãi mà không hiểu.



Lẽ ra đã có thực lực như vậy, giết chết mình là chuyện rất nhẹ nhàng? Lại cố tình không giết! chơi ta sau?



Đang trong kì quái, người áo đen nhanh như tia chớp đánh một chưởng vào ngực hắn, kiếm quang chợt loé vậy mà từ miệng hắn chui vào, đem đầu lưỡi đâm một kiếm!



Tiêu Thất giận dữ nói: “ muốn giết cứ giết, làm nhụt như thế lại là cớ gì?”



Nhưng người áo đen không nói gì nhanh chóng lui về phía sau, né qua Vân Sơn Vân Hải, như quỷ mị vòng đến phía sau hai người, hai cũng thủng phía sau nhất thơi biến mất không thấy, người áo đen xoạt 1 tiếng bắn lên, chỉ là chợt loé, liền không thấy!



Người áo đen tự hiện thân đến rồi rời đi, vày mà còn dùng thời gian chưa đến nữa cái hít thở!



Thậm chỉ, vô số lần ở trên cửa tử vong bồi hồi đến hồi hồi đi! Hơn nữa đến cuối cũng vẫn là dựa vào đối xuống tay lưu tình mơi chưa đi dời nhà ma!



Nhưng loại xuống tay lưu tình này, đối với Tiêu Thất người tâm cao khí ngạo bậc này đến nói, cón không bằng thiên đao vạn quả tới thoải mái!



Bi phẫn trợn lên hai mắt, nhìn ngời bị mặt áo đen biến măt ở trong trời đêm, Tiếu Thất lúc này mới oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo lui về sau, đặt mông ngồi dưới đát, cả người run rẫy!



Không phải sợ hải, chính là tức!



Tiêu Thất cả đời đối với kiếm si mê, cuộc đời hiếm có thảm bại. Nhưng là không phải chưa bại tích!



Nhưng mà hôm nay, căn bản không có sức đánh trả, liền bị người sinh sinh đánh cho tàn phế, hơn nữa đối phương giống như mèo vờn chuột, ở trên người mình vạch một đường như vậy, đem một thân quần áo của mình vạch so với ăn mày còn rách nát, chật vật hơn, lại không giết!



Quá phận nhất, đem trường kiếm sinh sinh đâm vào trong mồm mình, lại chỉ đâm phá đầu lưỡi của mình một chút, lại không giết!



“Người con mẹ nó chuyên môn đến làm nhục ta sao?” Tiêu Thất ngửa mặt lên trời rống to, nước mắt cũng bi phẫn rơi xuống.


Sắc mặt Tiêu Thất ngưng trọng:” Không sai! Dạ huynh người không nên xúc động, ghe ta nhất nhất nói đến.. Đây thạt sự là một cái hiểu lầm! người ta nếu là bởi vì liềh chết giao đấu, chẵng phải chính là trúng bẫy của người khác? Bổng khiến ngừoi thân đau mà kẻ thù sướng?”



“NGừoi thân đau mà kẻ thù vui sướn...” Ánh mắt như quỷ hoả cảu Dạ Vô Ba ở dưới bốn phía ánh lửa chiếu rọi có vẽ càng ngày càng quỷ dị, sắc mặt cũng liền trở nên càng thú vị:” Tiêu Thất gia, người là nói... những cái này không phải người làm?”



Tiêu Thất nghiêm túc lắc đầu:” KHông dám danh xưng”Tiêu Thất gia”



của Dạ hunnh, chẵng qua việc này.. Thật không phải ta! Dạ huynh, người phải tin tưởng ta!”



Khoé miệng Dạ Vô Ba hơi nứt ra, cười hắc hắc:” Nói như vậy... mã lão Tam không phải người giết?”



Tiêu Thất ngạc nhiên:” Mã lão Tam nài? Ta ngay cả nghe cũng chưa nghe nói qua! Lại nói, dưới kiếm Tiêu Thất ta chưa bao giờ chém hạng người vô danh...”



Nại tính tình có chút ý tứ trêu đùa hỏi:” Nói như vậy.. Sở Phi Long cũng không phải người của người?”



Tiêu Thất buồn bực nói:” Dạ huynh, đây thực sự là nói đùa, Sở Phi Long không phải người Sở gia cái Bình Sa Lĩnh này sao? Sở gia gia tộc nho nhỏ, vẻn vẻn là một tên Sở Phi Long ta nào coi trọng? ngược lại là người... làm sao lại đột nhiên toát ra một tên Sở Phi Long?”



“Ừm, Sở Phi Long người cũng không quen biết... Người rất sạch sẽ... Nói như vậy, vừa rồi cùng ta đại chiến một hồi, cũng không phải người?” vẻ mặt Dạ Vô Ba rất quái lạim tựa cười mà không cười, dưới gương mặt bình tỉnh, tựa như đang có một toà núi lữa đang cháy bùng nổ.



Tiêu Thất nuốt một ngụm nước bọt lẫn máu, vội vàng nói:” Vừa rồi? đương nhiên không phải! Dạ huynh, ta luôn luôn ở nơi này, cũng chưa động qua... Dạ huynh người rốt cục nói đến trọng điểm rồi...”



“Ngươi luôn luôn ở nơi này không nhúc nhích qua?” Dạ Vô Ba nghi vấn lập lại một câu, đột nhiên hét to một tiếng như sét đánh:” Ngươi không nhúc nhích qua vết thương trên ngừoi ngươi là từ nơi nào đến? ngươi con mẹ nó nhàn rỗi không gì làm cắt băn thân ngươi chơi? Ngươi con mẹ nó là Tiêu Thất gia, ngươi cũng thoạt nhìn không phải là kẻ ngu dốt như vậy...”



Tiêu Thất hết đường chối cải, khóc không ra nước mặt:”Vừa mới có người lại đây đánh với ta một hồi... lúc trước người đến, hắn vừa vặn đi rồi...”



“ Vừa vặn đi rồi...” Dạ Vô Ba dùng sức gật đầu, đùa cợt nói: “ Thật khéo! thật sự rất là khéo...”



Tiêu Thất cười khổ:” Thật là rất khéo... khéo đến ta thật không phản đối..”



Dạ Vô Ba liên tục gật đầu, dùng một loại ánh mặt như nhìn người trời nhìn Tiêu Thất, tán thưởng phát ra từ ohees ohur nói:” Tiêu Thất, người trâu bò! Người nhân tài!..."