Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 913 : Bị vạch trần

Ngày đăng: 03:04 22/04/20


‘Tiêu Thập cửu gia’ còn tiếp tục bay tới như gió thổi mây trôi, nhưng

tốc độ nhanh hơn một chút, thản nhiên nói: "Về phần ngươi trả lời

sao...”



Dạ Võng Nhiên lo lắng hỏi: "Như thế nào?”



"Từ

một câu đơn giản nhất, có thể nhìn ra tâm tính của một người." Tiêu Thập cửu gia cười ha hả, lắc lắc đầu: " Câu hỏi càng lơ đãng, thì càng có

thể nhận được câu trả lời chân thật nhất.”



"Những lời này của

ngươi, chỉ là nịnh hót một cách thuần túy." ‘Tiêu Thập cửu gia’ nhẹ

nhàng cười: "Ngươi là người, có chút dối trá. Tâm tính như vậy, chính là chướng ngại lớn trong võ đạo! Phải cẩn thận.”



Trong lòng Dạ Võng Nhiên nhảy dựng lên, nói: " Chướng ngại lớn trong võ đạo...”



‘Tiêu Thập cửu gia’ thản nhiên nói: "Ngươi hãy nghĩ coi, đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy; gặp người chỉ nói ra ba phần, không

thể nói hết toàn bộ những gì mình nghĩ là một phương pháp xử sự, khéo

léo đưa đẩy, thì không thiệt thòi. Thậm chí còn đắc ý dạt dào; chẳng qua ngươi lại không để ý đến, nếu ngươi không chịu thiệt thòi, cũng sẽ rất

ít khi chiếm được tiện nghi.”



Dạ Võng Nhiên vui mừng chịu phục: "Tiền bối nói rất có đạo lý.”



‘Tiêu Thập cửu gia’ cười nhạt một tiếng: "Cho nên ngươi... Tương lai

không lạc quan. Nếu là... Rất có thể tự mình hủy diệt bản thân mình.”



Cả người Dạ Võng Nhiên chấn động, nói: "Ý tiền bối là...”



Tiêu Thập cửu gia nhìn hắn thật kĩ, lần đầu tiên dừng bước, thản nhiên

nói: "Thành tựu của ngươi, cả đời này dừng lại tại đây!”



Vẻ mặt Dạ Võng Nhiên xám xịt, lẩm bẩm nói: "Cả đời này dừng lại tại đây...”



Tiêu Thập cửu gia dừng bước, tay áo bồng bềnh, ánh mắt thẫn thờ, nhìn dãy núi vạn khe ở dưới chân, nói: "Ngươi nhìn thấy gì?”



"?" Dạ Võng Nhiên nhìn qua một cách mù mờ.



"Ngươi cảm giác nơi này là nơi nào?" Tiêu Thập cửu gia hỏi.



"Nơi này là..." Dạ Võng Nhiên đưa mắt nhìn lại, lại phát hiện phong

cảnh bốn phía không có chút quen thuộc nào, không biết từ lúc nào đã

chạy tới nơi xa như vậy.



"Ngươi nha..." Tiêu Thập cửu gia nhẹ nhàng cười, bình luận: "Chỉ biết cắm đầu chạy.”



Trên mặt Dạ Võng Nhiên toát mồ hôi nói: "Vừa rồi chỉ lo nghe tin bối dạy bảo, lại không hề chú ý đến.”
Bây giờ phải làm sao đây.



Chưa nói cái khác, dù đối phương chỉ trảo một cái như vậy, bây giờ mình cũng tuyệt đối không chống đỡ được.



Mạnh mẽ lợi dụng thần hồn lực, phát ra một tiếng hô bén nhọn, đánh mạnh vào thần hồn của Dạ Võng Nhiên.



Thần hồn của Dạ Võng Nhiên chịu chấn động, bàn tay to trên không trung dừng lại một chút.



Thân hình của Kim Linh trượt ra ngoài giống như lươn, liều lĩnh triển khai tốc độ cao nhất, chạy như điên.



Trên không trung tê một tiếng, xuất hiện một đạo khói trắng, nhỏ đi rồi nhanh chóng biến mất ở trong trời cao,.



Dạ Võng Nhiên hừ một tiếng, càng thêm phẫn hận: "Tuy rằng không biết

ngươi có kỳ ngộ gì, làm cho thần hồn lực siêu cường, nhưng thần hồn lực

của ngươi tuy mạnh, nhưng tu vi của thân thể lại quá yếu!”



Giờ

phút giữa hai người đã cách xa mấy trăm trượng, nhưng lời nói của Dạ

Võng Nhiên vẫn rõ ràng cực kỳ, từng chữ, đều giống như nổ vang rầm rầm

ngay bên tai của Kim Linh. Tựa như muốn cố gắng chui vào, chui vào trong lỗ tai!



Kim Linh không rên một tiếng, chính là bay nhanh tới,

những chỗ có thể né tránh thì đều phóng vào, đang bay nhanh nhưng thân

hình vẫn linh hoạt như linh xà, không ngừng biến đổi góc độ, mỗi một lần biến hóa phương hướng góc độ, đều làm cho tốc độ bay nhanh hơn một

chút.



Bỗng nhiên, Dạ Võng Nhiên ở sau lưng gào to một tiếng: "Dừng lại cho ta!”



Theo một tiếng gào to này, sau lưng tựa như đột nhiên xuất hiện gió nổi mây phun!



Kim Linh giả bộ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục chạy vội.



Nhưng ngay sau đó, mây gió đột nhiên hội tụ ngay ở trước mặt, thiên địa linh khí kịch liệt dao động một cách điên cuồng, trong nháy mắt, thế

nhưng tạo thành một khu vực sụp đổ, Kim Linh quát to một tiếng không

tốt, ngay sau đó trước mặt lin xuất hiện bốn chữ to, cũng là bốn chữ to

do thiên địa linh khí cùng mây gió trong không trung lập tức hội tụ mà

thành, đập ầm ầm đè về phía này.



Từng cái chữ to, đều cao vài

chục trượng, rộng hơn mười trượng, phân làm ba phương hướng, mang theo

khí thế sấm vang chớp giật hủy diệt hết thảy, đè mạnh xuống!



Lại chính là bốn chữ vừa rồi Dạ Võng Nhiên gào to:



Cấp! Ta! Ngừng! Hạ!