Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 917 : Tâm ở phương nào

Ngày đăng: 03:04 22/04/20


Trong lòng Dạ Võng Nhiên cùng Tiêu Chấn đều thấy bồn chồn.



Vị

đệ tử này của Phong Tôn Giả đúng là sắc nước hương trời, không chỉ là

thiếu niên còn đầy máu nóng, cho dù là hai người cũng cảm thấy được kinh diễm. Nếu là bị những tên ăn chơi trác táng trong gia tộc nhìn thấy, có ý tưởng biến thái gì đó hoặc là ba hoa, khoác lác trêu ghẹo vài câu,

đây chính là việc tuyệt đối không thể né tránh.



Nhưng nếu vì loại sự tình này mà lão tổ tông của gia tộc phải tự mình đi tạ tội...



Thứ nhất, điều này... Điều này cũng quá oan uổng... Thứ hai, có thể

đoán được sau khi lão tổ tong đi tạ tội trở về, toàn gia tộc đều phải

tróc một lớp da. Nhất là kẻ gây nên... Từ nay về sau chắc sẽ biến thành

nơi trút giận của mười đời tổ tông trong cả gia tộc...



Đời này cũng đã không có cơ hội làm lại nữa, hơn nữa...Muốn chết cũng không chết được.



"Sau khi hai người chúng ta trở về, nhất định phải quản lí gia tộc thật chặt, ngăn chặn loại tình huống này xuất hiện!" Hai người thấy mồ hôi

lạnh đầyđầu. Đồng thời nghĩ tới một việc: Nếu kẻ to gan lớn mật đó lại

là con cháu ruột thịt của chính mình...



Còn nghĩ đến gia pháp khắc nghiệt do lão tổ tông đặt ra, lập tức liên tục rùng mình.



Vũ nhu lẳng lặng gật gật đầu, nói: "Trong khoảng thời gian này, chúng

ta mang theo đồ đệ vui đùa một chút ở đông nam... Hai nhà các ngươi

không cần gây ra chuyện lớn như vậy, phong cảnh thật đẹp, đều bị các

ngươi phá hủy, chúng ta sẽ không có chỗ để ngắm cảnh rồi.”



"Đúng, đúng. Không đánh, không đánh.” Hai người liên tục gật đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.



"Ví dụ như Hắc Tùng Lâm này... Haizz, như thế này thì sau này làm sao

có thể du ngoạn?" Phong Vũ Nhu hơi cau mày, nói: "Ta thích phong cảnh

ởđâylà người thích dạng phong cảnh, có núi xanh nước biếc, có đồng cỏ

rộng lớn, dòng nước trong veo, hoa cỏ ngập tràn... Nếu mà không có hứng

thú đi chơi, ta mất hứng thì còn không sao, coi như là không có chuyện

gì, nhưng còn hắn... Nếu hắn mất hứng, thì hai đại gia tộc các ngươicó

thểphải chịu chút khó chịu.”



Hai người gật đầu liên tục.



Thầm nghĩ, kỳ thật Nguyệt Linh Tuyết mất hứng còn đỡ, bởi vì hắn mất

hứng thì cũng chỉ làmột mình hắn thôi; nhưng nếu ngươi mất hứng thì còn

kinh khủng hơn, bởi vì nếu ngươi không phải cao hứng, thì Nguyệt Linh

Tuyết có thể sẽ mất hứng hơn so với chính hắn mất hứng, lúc đó thì cả

hai người các ngươi cùng mất hứng, khi đó mới thật sự là thảm...



Phong Vũ Nhu nhăn mặt nhíu mày: "Đi thôi, hương vị ở nơi này, thật sự quá khó chịu." Quay đầu nói: "Thiến Thiến, đi theo ta.”



Áo trắng bồng bềnh, cứ như vậy lẳng lặng bay lên, bay ra ngoài giống như tiên nữ.



Phía sau, Ô Thiến Thiến mặc một bộ quần áo màu đen, cũng đi theo, hai bóng dáng yểu điệu, biến mất trong nháy mắt.



Hai vị chí tôn đồng thời nhẹ nhàng thở ra, gần như ngồi trên mặt đất.




Cũng có thể nói rằng, nàng đã cùng Sở Dương... Gặp thoáng qua.



Nàng đi đến lần này, chính là đi tới phương hướng mà Sở Dương đến, hoặc là sẽ lệch đi.



Nhưng mà lần này Sở Dương đi, lại đúng là con đường mà Ô Thiến Thiến đã đi đến đây, tuyệt không lệch lạc!



Lộ tuyến của hai người hoàn toàn trùng hợp, nhưng phương hướng lại hoàn toàn trái ngược nhau.



Đây không thể không nói là một loại tiếc nuối, đối với người có tình

cảm mà nói, càng không thể không nói, đây là một loại bi ai.



Phong Vũ Nhu lẳng lặng đi ở phía trước, nàng là một nữ tử ôn nhu uyển

chuyển hàm xúc, cảm giác được đồ đệ mình hình như có chút thất hồn lạc

phách, nàng cũng không nói gì thêm, trong lòng hơi hơi thở dài một hơi.



Người đệ tử này, thiên tư rất tốt, vượt ra khỏi đoán trước của chính

mình; trí tuệ rất tốt, cũng vượt ra khỏi kỳ vọng của Nguyệt Linh Tuyết;

nghị lực cùng tâm tính, lại vượt ra khỏi mong muốn của hai người. Luyện

công tốc độ cực nhanh, cũng càng làm cho hai người thêm vui mừng quá

mức, có thểnói là kỳ tài mà Cửu Trọng Thiên vài vạn năm nay cũng không

hề có!



Hơn nữa, trong cơ thể nàng, hình như được ông trời ban cho huyền âm chân khí, lại niềm vui ngoài ý muốn, mừng như điên.



Chỉ tiếc, trái tim của người đệ tử này, cũng đã không còn trong lồng

ngực, mà đã cột chặt vào người một người thanh niên nào đó mà nàng không muốn nói tên.



Cô gái như thế, một khi đã yêu, chính là yêu suốt đời.



Càng là cô giá như vậy, càng là si tình không hối hận; càng si tình không hối hận, thì lại càng dễ gặp tổn thương, bi kịch...



Bằng lực lượng tinh thần của Phong Vũ Nhu, nàng không cần quay đầu lại, không cần dùng ánh mắt xem, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng lúc này

bên trong đôi mắt của Ô Thiến Thiến, là sự nhớ nhưng sâu sắc cùng vô

cùng buồn bã.



Lòng của ngươi, đang bay ở nơi nào?



Phong Vũ Nhu hơi hơi thở dài.



"Thiến Thiến.”



"Sư phụ, đệ tử đây ạ.”



"Lại nghĩ tới hắn?”



"... Phải”



“ Rốt cuộc hắn là ai?”



"... Sư phụ tha tội, đệ tử... Không thể nói...!”.