Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 927 : Kiếm xuất vỏ!
Ngày đăng: 03:04 22/04/20
Sở Dương hít thật sâu một hơi: "Loại thứ ba, chính lựa chọn con đường võ đạo. Dùng tất cả tính mạng của mình mà gian khổ tu luyện, kéo dài thời
gian sinh mệnh. Cuộc đời này cũng sẽ có thêm nhiều màu sắc, nhưng cũng
là tịch mịch cô độc, tràn đầy sóng gió, tràn đầy nguy hiểm cửu tử nhất
sinh. Không không phải lúc nào cũng có hậu...."
Sở Nhạc Nhi trầm mặc một chút, nữa: "Đại ca, có loại thứ tư không?"
"Loại thứ tư...." Sở Dương hít một hơi, nói: "Có."
"Con đường thứ tư, chính là con đường đại đạo." Sở Dương nuốt một ngụm
nước miếng, có chút gian nan nói: "Con đường đại đạo chính là một trong
những con đường khó khăn nhất, cũng tịch mịch nhất, cô độc nhất. Đến một thời điểm nào đó, có thể ngươi sẽ phát hiện, người bên cạnh ngươi đã
không còn. Nhưng ngươi lại không thể quay đầu lại, chỉ có thể tiếp tục
tiến lên phía trước. Nhưng ngay cả phía trước có gì cũng không biết...."
Sở Dương trầm giọng nói.
"Phía trước... thật sự không có gì sao?" Sở Nhạc Nhi cắn cắn ngón tay, lộ ra một vẻ ngây thơ đáng
yêu của tiểu nữ hài, nhẹ giọng hỏi.
"Có lẽ sẽ có gì đó, nhưng... tất cả phía trước, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành phía sau, biến thành phong cảnh sau lưng...."
Sở Dương trầm giọng nói xong, ngây ngẩn nhìn lửa cháy bập bùng, im lặng không nói.
Sở Nhạc Nhi đi ra ngoài hai bước, nhìn sắc trời tối tăm và rừng cây u
ám, đứng bên cạnh đống lửa, nhẹ giọng nói: "Đại ca, ngươi cũng biết ta.
Ta từ khi sinh ra đã phải thừa nhận thống khổ... Ta lớn lên trong thống
khổ. Đau khổ mà người khác mười đời cũng chưa chắc đã phải chịu đựng, ta lại có thể vượt qua nhiều lần trong vòng một tháng."
Sở Nhạc
Nhi mỉm cười: "Đại bộ phận nữ tử thiên hạ, đu lựa chọn con đường thứ
nhất, giúp chồng dạy con, tìm nơi quy túc, từ đó sống tới hết đời."
"Nhưng.... cả đời ta, đã chịu quá nhiu thống khổ rồi, cũng không thể vì chồng dạy con, đi con đường bình thường nhất."
Sở Dương nặng nề nói: "Vậy, con đường thứ nhất, phủ định."
"Phủ định."
"Con đường thứ hai, con đường quyền lực... Tranh đấu trong gia tộc, ta
không muốn tham dự, dù nói thế nào, cũng là cốt nhục chí thân. Loại tình huống như vậy, ta suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy đáng sợ." Sở Nhạc
Nhi trầm tĩnh nói.
Sở Dương thở dài: "Vậy, con đường thứ hai, cũng phủ định."
"Phủ định."
Thầm nghĩ, nói cho cùng, ta vẫn băn khoăn quá nhiều. Ta là Cửu Kiếp
kiếm chủ, bên người cần có trợ lực cường đại. Nếu như Nhạc Nhi tu luyện
độc công, tương lai tất sẽ thành trợ lực cường đại. Nhưng ta lại lo lắng tới vấn đề thanh danh, lo lắng người trong thiên hạ chỉ tay nói ta lợi
dụng muội muội của mình để đạt được quyền lực, ngay cả muội muội của
mình cũng muốn biến thành độc thể...
Là ta suy nghĩ quá nhiều rồi.
Chỉ cần ta không thẹn với lương tâm, Nhạc Nhi luyện hay không luyện độc công, thì có can hệ gì? Người khác nói gì, có liên quan gì tới ta?
Đại đạo khôn cùng, cái gọi là độc công, bất quá cũng chỉ là lối đi mà thôi.
Nghĩ như vậy, lập tức tâm bình khí hòa.
Suy nghĩ vừa thông suốt, không ngờ lại cảm thấy tâm cảnh của mình có
chút bất ổn, ẩn ước bình cảnh tựa hồ có dấu hiệu buông lỏng. Đột nhiên
hiểu được: kỳ thật trong lòng thông suốt, cũng là một loại phương thức
luyện kiếm
Sở Dương cười ha hả.
Phất tay một cái, bảy vị linh dược dưới đất liền biến vào trong Cửu Kiếp không gian.
Hắn cứ đứng đó bên cạnh đống lửa, trên người đột nhiên tung hoành kiến khí dày được, bay múa không ngừng.
Ngụy Vô Nhan vẫn luôn ở phương xa trong lòng có cảm ứng, vội vàng chạy tới, không khỏi chấn động.
Chỉ thấy trên người Sở Dương kiếm khí tung hoành. Một cỗ khí thế mờ mịt tràn ra bốn phía, kiếm khí vù vù lao ra ngoài, tựa như có một bàn tay
vô hình nào đó đang khống chế, chỉ bay lượn xung quanh, nhưng lại không
thương tổn tới thứ gì.
Cuối cùng, tất cả kiếm khí đột nhiên
xông thẳng lên trời, hội hợp lại trên đỉnh đầu Sở Dương, biến thành một
thanh trường kiếm nho nhỏ. Từng tiếng kiếm ngân từ trong kim khí vô ảnh
này phát ra, tựa như phượng khiếu cửu tiêu.
Kiếm khí nhoáng lên đã biến mất không thấy đâu nữa, biến vào trong cơ thể Sở Dương.
Ngụy Vô Nhan rõ ràng cảm nhận được, cấp bậc kiếm đế của Sở Dương, vào
giờ khắc này, lại tăng thêm một tầng, bởi vì tinh khí thần cả người hắn, so với lúc trước thì hoàn toàn bất đồng.
Càng thêm sắc bén, càng thêm không cố kỵ gì hết.
Thì ra thanh kiếm này, chính là kiếm trong vỏ, nhưng hiện tại, đã rời khỏi vỏ nửa xích, bộc lộ phong mang.