Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 929 : Nơi này có bảo bối

Ngày đăng: 03:04 22/04/20


"Thì ra là thế."



Sở Dương trầm tư gật đầu, trong lòng

thầm nhớ kỹ chuyện này. Có thể khiến Ngụy Vô Nhan chưa gặp đã kiêng kỵ

như thế, há có thể là vớ vẩn?



Nghĩ nghĩ, lại nói: "Lão Ngụy, nơi ở của ngươi, cũng chính là nơi này?"



Ngụy Vô Nhan cười khổ: "Đúng. Sư phụ ta đã được ta an trí ở một ngọn

núi trong đó. Mà để tránh phiền toái, ta vẫn luôn lặng lẽ qua lại. Ta

chưa bao giờ tiếp xúc với người ở nơi này, bọn họ không biết ta lài ai,

ta cũng không có hứng thú tìm hiểu bọn họ là ai."



Sở Dương chậm rãi gật đầu nói: "Một khi có biến cố hoặc là nguy hiểm. ngươi chiếu cố Nhạc Nhi cho tốt, không cần lo cho ta."



Ngụy Vô Nhan gật đầu: "Ngươi yên tâm. Nếu vị vương giả thần bí kia

không xuất hiện, với năng lực của Ngụy Vô Nhan ta, che chở cho các ngươi vượt qua, vẫn có nắm chắc."



Sở Dương nhíu mày nói: "Lão Ngụy, trừ thời điểm vạn bất đắc dĩ, ngươi không cần xuất thủ, để ta thử nghiệm trước."



Ngụy Vô Nhan ngẩn ra, lập tức hiểu được, nói: "Ngươi muốn rèn luyện bản thân một chút, nơi này ngược lại lại là nơi thích hợp. Không cần cố kỵ

gì cả, muốn giết là giết. Nơi này chính là trường lịch lãm sinh tử thiên nhiên, bởi vì trong Hắc Huyết tùng lâm này, đối thủ gì cũng có. Binh

khí hiếm lạ, công pháp cổ quái, thậm chí còn có rất nhiều công pháp đã

thất truyền, đều có thể đột nhiên xuất hiện ở nơi này. Hơn nữa, mỗi

người xuất thủ đều chỉ chấp nhận kết quả sinh tử. Đối với chiến đấu lịch lãm và rèn luyện thần hồn, tác dụng cường đại không gì sánh được."



Sở Dương gật đầu, Ngụy Vô Nhan nói, hắn hoàn toàn hiểu được. Chiến đấu

lịch lãm, trên thực tế phải lịch lãm sinh tử mới có thể có chút tác

dụng. Luận bàn bình thường hàng ngày, chỉ có thể nói là rèn luyện thân

thể, không hơn.



Ngay cả sát khí cũng không cảm nhận được, còn lịch lãm cái rắm?



Về phần rèn luyện thần hồn, lại càng có đạo lý, Nơi này dù sao cũng là

sân nhà của người ta. Chiến đấu ở nơi này, thời thời khắc khắc đều phải

căng thần kinh lên như dây đàn, không dám có chút thả lỏng, dần dà lâu

ngày lại khiến thần hồn ngưng tụ, sức thừa nhận của tinh thần cũng lớn

hơn.



Từ khi Sở Dương chiếm được thần hồn của Cửu Kiếp kiếm chủ

đời đầu tiên, tuy rằng đã hoàn toàn tiêu hóa, nhưng khoảng cách tới

ngưng thực, hoàn toàn hóa thành của mình, cùng ý niệm thần hồn của mình

chân chính dùng thành một thể không thể phân cách, vẫn còn một khoảng

cách rất xa


là cành lá, đu có một màu tối đen như mực.



Ngay cả đất dưới chân cũng có màu đen.



Giữa không trung, ngay cả giữa ban ngày, cũng có sương mù âm u bay

lượn, phiêu đãng khắp tời. Một bầu không khí âm trầm khó nói nên lời cứ

như vậy sinh ra. Theo ba người bọn họ xâm ngập vào khu vực này càng sâu, cỗ khí tức này lại càng nồng đậm.



Ẩn ước, có một loại cảm giác khủng bố, cứ như vậy mà tràn ngập.



Tựa hồ tràn đầy áp lực, tràn đầy huyết tinh. Mà ngay cả trên không

trung, cũng giống như vĩnh viễn bị một tầng sầu vân thảm vụ bao phủ,

không nhìn thấy mặt trời, sát khi ẩn hiện.



Ba người cũng không hề dừng lại, ra roi thúc ngựa, vọt vào trong Hắc Huyết tùng lâm.



Tiếng vó ngựa thanh thúy gấp gáp, phá tan tĩnh lặng của Hắc Huyết tùng

lâm. Những tiếng chim kêu dáo dác vang lên, vô số chim chóc hình thù kỳ

quái từ trên cành cây bay tán loạn, quanh quẩn trên không trung, tựa hồ

khiển trách những kẻ xâm lấn lãnh địa của mình.



Ngay cả những

con chim này, thân thể cũng đen xì. Ngẩng dầu nhìn lại, chỉ thấy vô số

cặp mắt lạnh lẽo âm trầm. Ánh mắt những con chim này, không ngờ cũng

giống như quỷ hỏa, u ám, chớp động hàn quang.



Sở Dương đột

nhiên phát hiện một chuyện kỳ quái. Sau khi tiến vào khu vực rộng lớn

này, cảm ứng thần niệm và khí tức tựa hồ đều mất đi tác dụng.



Giống như tiến vào một quỷ vực không thể cảm ứng, che giấu đi tất cả khí tức vật sống có thể cảm nhận được. Trừ ẩn ước cảm giác được tựa hồ bốn

phía có những ánh mắt không có hảo ý, nhưng lại không phát giác được khí tức địch nhân.



Sở Dương trong lòng sửng sốt, ghìm ngựa dừng lại: "Nơi này rất không bình thường."



Ngụy Vô Nhan tựa hồ nhìn thấy nghi ngờ của hắn, cười khổ nói: "Loại địa phương này chính là như vậy. Từ khi vị đại năng kia gấp Cửu Trọng Thiên lại, khu vực ngoài rìa các đại gia tộc, trên thực tế chính là các điểm

gấp lúc trước, tựa hồ bị hạ cấm chế, cho dù chí tôn, nếu dưới ngũ phẩm, ở nơi này cũng không thể cảm ứng thần niệm và khí tức. Chỉ có chí tôn lục phẩm trở lên, mới có thể dùng thần niệm đột phá cấm chế này."



Lục phẩm chí tôn.



Trái tim Sở Dương nhảy thót lên. Bốn chữ này khin hắn nhớ tới một chuyện cực kỳ trọng yếu.



Chuyện này khiến sắc mặt Sở Dương hoàn toàn thay đổi.