Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 934 : Dậm chân giận dữ

Ngày đăng: 03:04 22/04/20


Sở Dương hừ lạnh một tiếng, trong lòng yên lặng nói: “Chỉ là Hoàng tọa cửu phẩm!”



Hắn trực diện đón nhận, trường kiếm mang theo một chùm hàn mang đột nhiên phóng ra. Giao thủ với hắc quang phóng tới.



Ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện, tâm tính của mình, đã lặng yên chuyển đổi.



Nguyên bản, khi Sở Dương ở Hạ Tam Thiên, nhìn thấy Vương cấp, trong lòng sẽ đột nhiên chấn động: Vương tọa cao thủ!



Sở Dương ở Trung Tam Thiên, đối mặt Hoàng cấp, đồng tử sẽ đột nhiên sáng lên: Hoàng tọa cao thủ!



Mà Sở Dương hiện tại, chỉ có kiếm đế ngũ phẩm, ở thời điểm đối mặt một

vị Hoàng tọa cửu phẩm đánh lén, trong lòng lại có thể thản nhiên thốt

lên một câu: Chỉ là Hoàng tọa cửu phẩm.



Thật không biết, hai chữ ‘Chỉ là’ trong đầu Sở Diêm Vương, là toát ra như thế nào...



Người nọ vừa tiếp xúc, đột nhiên lộn mèo một cái ra ngoài, ngay sau đó

đã như bóng với hình vọt lên lại, thanh âm lạnh lẽo nói: “Kiếm đế nhị

phẩm, không hơn gì cái này.”



Sở Dương trường kiếm như gió, liên tục đâm ra, liên tục mấy trăm lần đánh cùng một chỗ với binh khí đối

phương, dưới chân không loạn chút nào. Thế này mới phát hiện, hắc quang

trong tay người này là một thanh trường đao dài, nhỏ hẹp.



Người này, hẳn là đã âm thầm đi theo thật lâu, không nắm rõ tu vi hai người,

nên vẫn không có ra tay, thẳng đến khi Sở Dương đột nhiên bày ra tu vi,

tự nhận là có nắm chắc, mới dám hiện thân.



Nói như vậy, người này làm việc coi như là cẩn thận rồi.



Nhưng ba chữ ‘Bản đà chủ’ trong miệng đối phương, cũng làm cho Sở Dương sinh ra hứng thú: Chẳng lẽ trong Hắc Huyết Tùng Lâm lại còn có bang

phái? Không ngờ còn có... Đà chủ!



Không biết là đà chủ bang phái gì?



Bất quá, Sở Dương thấy người tu vi như thế này mà làm đà chủ của một

bang phải thì cũng buông xuống một nửa. Đà chủ, cũng không tính là quá

cao. Hắn thuộc loại trung tầng cán bộ. Nói như vậy, trên đà chủ là Đường chủ, trên Đường chủ là trưởng lão, cung phụng, hộ pháp linh tinh, sau

đó tới bang chủ.



Đà chủ là Hoàng tọa cửu phẩm, thì vị bang chủ này có lợi hại đi nữa, cũng bất quá chỉ là Thánh cấp một hai phẩm.



Tu vi như vậy, Ngụy Vô Nhan hoàn toàn có thể đối phó dễ dàng.



Sở Dương trong lòng buôn xuống, hắn vốn định cùng đối phương đánh một

hồi, lĩnh ngộ ý cảnh. Bất quá vừa thấy đối phương dùng trường đao, Sở

Dương không còn chút hứng thú.



Trường kiếm vừa chuyển, đột nhiên trở nên chậm rãi, cái loại ý cảnh trong dòng nước, lại từ trong tay hắn phát ra.


Sở Dương cùng Ngụy Vô Nhan thương lượng một chút, liền dựng lều trại.

Ngụy Vô Nhan lạnh lẽo, rõ ràng trong lòng cực kỳ không thoải mái.



Sở Dương đành phải tự mình động thủ, dựa vào một cây đại thụ, tự lực

cánh sinh đem lều trại dựng lên. Ngụy Vô Nhan thờ ơ lạnh nhạt, trong

lòng ức khí chưa tiêu, không hỗ trợ chút nào.



Sở Dương cũng

không để ý đến hắn, dựng lều trại lên. Làm mấy món ăn thôn quê, cùng với lương khô, uống rượu, ăn no, rồi mang theo Sở Nhạc Nhi chui vào lều

trại, lưu lại một câu: “Lão Ngụy, ta chiến đấu một ngày, thật sự rất mệt mỏi. Buổi tối đành phải để ngươi gác đêm, vất vả cho ngươi, ta và Nhạc

Nhi ngủ trước.”



Ngụy Vô Nhan nhất thời cứng họng.



Cái gì là ngươi chiến đấu một ngày mệt mỏi?



Nếu không phải ngươi không cho ta ra tay, thì cần phải dùng một ngày sao?



Bây giờ lại có thể dùng lý do này, làm cho mình thàh lính canh gác, còn hắn thì ôm muội muội ngủ...



Ngụy Vô Nhan muốn tiến lên lý luận, đã thấy Sở Dương từ trong lều vươn

đầu ra: “Đúng rồi, Nhạc Nhi ở chung với ta, ngươi yên tâm. Ngươi chỉ cần chú ý gác đêm thì tốt rồi.”



Ngụy Vô Nhan đỏ mặt tía tai nhìn hắn, tức nói không ra lời.



Muội muội của ngươi, ở cùng một chỗ với ngươi, ta có cái gì phải lo lắng?



Đang muốn nói chuyện, đã thấy Sở Dương cười hì hì, đem đầu rụt vào trong.



Bên trong truyền đến thanh âm Sở Nhạc Nhi: “Đại ca... Ngụy tiền bối có thể bị quá sức không?”



“Không có việc gì.” Sở Dương thanh âm nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Hắn quen rồi!”



Ngụy Vô Nhan ngửa mặt lên trời không tiếng động rống giận: Ngươi mới

quen!*** mới quen... Ai không muốn ngủ một giấc thật ngon chứ?



Đang muốn nổi bão, bên trong đã yên tĩnh không tiếng động.. Câu mắng

của Ngụy đại gia bị tắc ngay cổ họng... Suýt nữa là bị nghẹn.



Thầm nghĩ: Nếu không phải xem ở mặt mũi của Nhạc Nhi nha đầu, tối nay ta cho ngươi đẹp mặt...



...



Mọi người đều biết, ban đêm mới là thời điểm Hắc Huyết Tùng Lâm hỗn loạn nhất.



Ngụy Vô Nhan lại mang theo một mớ buồn bực… Đêm nay quả thực không yên bình chút nào…