Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 939 : Có phải hay không?
Ngày đăng: 03:04 22/04/20
Sở Dương mơ hồ cảm giác được, ở chung quanh bản thân, tựa hồ có không ít người đang nhìn hành động của mình, nhưng quỷ dị là không có một người
nào ra ngăn cản.
Sở Dương trong lòng vô hạn đề phòng, bắt đầu tỉ mỉ đào móc.
Sau khi Kiếm Linh nhắc nhở, hắn vừa bắt đầu, đã cho một luồng kiếm khí buộc lên Ngọc Tuyết Linh Sâm như một sợi dây.
Kiếm Linh mơ hồ cảm thấy, gốc cây Ngọc Tuyết Linh Sâm này đã có linh
tính. Ở trong hai trăm dặm quanh Ngọc Tuyết Linh Sâm, không có bất kỳ
linh dược nào tồn tại!
Ở loại địa phương Hắc Huyết Tùng Lâm
này, một gốc cây Ngọc Tuyết Linh Sâm, lại có thể độc bá chu vi hai trăm
dặm, có thể thấy được dược hiệu khổng lồ của nó.
Thiên địa thần vật như vậy, nhất định là có linh tính!
Cho nên, khi Sở Dương mới quấn kiếm khí lên, rõ ràng cảm giác được, gốc Ngọc Tuyết Linh Sâm này run rẩy một cái. Tựa hồ muốn trốn thoát, nhưng
kiếm khí quấn quanh, nó vừa mới động đã toàn thân đau đớn.
Cho nên, tiếp theo liền bất động.
Tựa hồ đã chấp nhận số phận.
Ngọc Tuyết Linh Sâm lặng lẽ thả ra một giọt sương, tựa hồ là cảm nhận được tánh mạng của mình đến hồi cuối, đang khóc vậy.
Một cỗ tâm tình tuyệt vọng, ở chỗ này đột nhiên tràn ngập ra, thậm chí làm cho Sở Dương cũng cảm nhận được ưu tư.
"Yên tâm, ta sẽ không đả thương ngươi." Sở Dương dụng thần niệm nói
thật nhỏ: "Ở chỗ này của ta, có thổ địa cùng linh khí càng thêm thích
hợp cho ngươi sinh trưởng, ngươi đi theo ta, nhất định sẽ không hối
hận."
Ngọc Tuyết Linh Sâm bất động.
Nhưng bốn phía không khí vẫn tràn ngập tinh thần sa sút đê mê, bộ dạng nhận mệnh không thể làm gì hơn.
Sở Dương trong lòng cười một tiếng: "Vật nhỏ đợi lát nữa ngươi cũng chỉ có vui mừng."
Vật này, quả nhiên là có linh tính, khó trách nó cũng không bị phát
hiện, hơn nữa còn lặng lẽ đánh cắp linh khí chu vi hai trăm dặm.
Sở Dương bắt đầu tỉ mỉ đào móc. Từ ngoài một trượng quanh mình bắt đầu
đào hầm đào xuống sâu năm trượng, rồi mới bắt đầu nâng lên từ dưới đáy
lên.
Ở bên trong quá trình này, Sở Dương tựa hồ nghe được một
trắng như tuyết, thậm chí mơ hồ có nhiều tia huyết sắc nhỏ đến không
thểnhìn thấy xuất hiện.
Giống như là da thịt người vậy.
Hơn nữa, bên trong mơ hồ quang hoa lưu động, tựa như kinh mạch trên thân thể con người.
Có tay có chân, có lỗ mũi có mắt, trực tiếp là hình một đứa trẻ nít,
trên đầu, có một cái nhũ bạch sắc nho nhỏ nổi lên. Đây chính là cành lá
của nó. Chính một chút này, mới làm cho Sở Dương phát hiện ra nó.
Bây giờ, ngũ quan của tên tiểu tử này, đang nhăn nhó lại, tựa hồ ở ủy khuất sợ hãi...
"Vẫn còn sợ đi?" Sở Dương cười một câu: "Kiếm Linh, tiếp theo.”
Liền đem nó đưa vào Cửu Kiếp Không Gian.
Kiếm Linh ở bên trong tiếp được, vừa nhìn, nhất thời yêu thích không
buông tay: "Quả nhiên là vật này, quả nhiên là thiên hạ chí bảo." Lại gõ gõ đầu mũi Ngọc Tuyết Linh Sâm, nói: "Lại dám khiến tính tình dao động, đến nơi này, phải thành thật cho ta, hiểu không?"
Tựa hồ khuôn mặt Ngọc Tuyết Linh Sâm lại càng nhăn hơn.
"Vật nhỏ. Lại không để ý tới ta." Kiếm linh mắng một câu, đã đưa nó tới cạnh Sinh Cơ Tuyền Thủy, đào một cái hố thật sâu, nhẹ nhàng chôn Ngọc
Tuyết Linh Sâm xuống. Nhưng lưu lại cái đầu nhỏ của nó trên mặt đất.
Sau đó lại múc một gáo Sinh Cơ Tuyền Thủy tưới lên.
Cảm nhận được sinh cơ nồng nặc trên Sinh Cơ Tuyền Thủy, Ngọc Tuyết Linh Sâm đột nhiên run rẩy lên, nhưng ngay sau đó, nếp nhăn trên mặt từ
từtản ra, có chút ý tứ hưởng thụ, nhìn thấy Kiếm Linh chỉ rót một gáo
liền ngừng lại. Cái miệng nhỏ nhắn trên mặt lại vội vàng mở ra một chút, tựa hồ năn nỉ: Cho ta hút một chút nữa... Cho ta hút một chút nữa đi…
"Thật tham." Kiếm Linh lại múc một gáo cho nó, nói: "Tiểu tử, ngươi
phải nhớ kỹ, nước suối nơi này, ngươi có thể dùng, nhưng ngươi còn phải
thuận tiện đề cao nó, nếu ngươi dám ở không, ta liền cắt ngươi ném vào
làm con suối luôn! Có biết hay không?"
Ngọc Tuyết Linh Sâm đầu
nhỏ nhẹ nhàng gật gật, tựa hồ là gật đầu, bộ dạng rất biết điều và nghe
lời. Nhưng ngay sau đó, mấy cọng râu của nó lập tức tự động đâm vào đất
bùn cạnh Sinh Cơ Tuyền Thủy, trên mặt lộ ra nét mặt thoải mái, tựa hồ
đang hưởng thụ, ngay cả hai cánh tay, cũng từ trongđất duỗi ra, sau đó
đặt sang hai bên.
Tựa như là một người, đột nhiên đến một cái
địa phương có thể làm cho hắn cực kỳ thư thái, hắn hoan hô, hoặc là duỗi cái lưng mệt mỏi: Chỗ này, quá thoải mái...