Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 962 : Đều có mưu đồ
Ngày đăng: 03:04 22/04/20
Ta sắp không chịu nổi nữa rồi, Tử Tà Tình lén lút truyền âm, trên khuôn mặt tuyệt đẹp lại có thể xuất hiện một vẻ trắng bệch: "Ta vừa nghe thấy âm thanh này thì cả người liền nóng lên, da đầu thấy run run từng đợt, khuôn mặt tê dại đi...”
Vị đại năng từng tung hoành hơn mười người vị diện này tỏ ra vẻ mặt sợ hãi: "Ta sống qua bao nhiêu vạn năm rồi... Còn chưa từng sợ hãi người nào, nhưng vị Nhu tràng công tử này, thật sự làm cho trong lòng ta nổi lên sự sợ hãi. Hắn chỉ dùng cái miệng của mình, cũng có thể làm người khác ghê tởm đến chết!" Gia Cát Văn tao nhã cười cười, nói: "Dạ huynh, nói chuyện nghiêm túc nào."
Dạ Thí Vũ vặn vẹo uốn éo eo, bỉu môi nói: "Văn Văn...”
Gia Cát Văn rốt cục cũng lạnh run một cái, tiếng nói cũng thay đổi: "Dạ huynh, ngươi còn như vậy nữa, ta sẽ không nói gì nữa đâu.”
Rõ ràng Dạ Thí Vũ cũng không thèm để ý, ngưỡng mặt lên tỏ vẻ oán hận, nói: "Văn Văn, tình nghĩa của ta đối với ngươi, chẳng lẽ ngươi lại làm như không thấy?”
Gia Cát Văn nghiến nghiến răng, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nói bằng một loại thanh âm ôn nhu đến mức gần như làm cho người chết cũng ngán: "Dạ huynh, tình ý của ngươi đối với ta, ta làm sao có thể không biết? Chẳng qua chúng ra ở đời thường, làm sao có thể không để ý đến ánh mắt của người khác, mà ta và ngươi đều là người của đại gia, nhưng, nếu Dạ huynh đã nói như vậy, thì tiểu đệ cũng tỏ thái độ. Như thế này, nếu ngươi có thể thuyết phục Dạ thị gia tộc, ta liền cưới ngươi về làm vợ.
Tục ngữ nói, ba dẹp không bằng một tròn ha ha...”
Lúc này đây, đến lượt Dạ Thí Vũ chịu không nổi, lông trên cả người dựng đứng lên, hắn nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cút! Ngươi là đồ biến thái!”
Tiếng mắng to này, rõ ràng là tiếng của nam nhân.
Gia Cát Văn cười ha ha, gần như cười ra nước mắt: "Ngươi là đồ bê đê! Mỗi ngày dùng loại thủ đoạn này trêu chọc người khác, hôm nay rốt cuộc cũng cho ngươi thử cảm giác này!" Dạ Thí Vũ tức giận nhìn hắn nửa ngày, rốt cuộc cũng phải bật cười một tiếng.
Lại ngồi trở lại.
Trong bụi cỏ, Tử Tà Tình cùng Sở Dương còn có Sở Nhạc Nhi đã cảm thấy hoàn toàn không thể nói gì...
Nếu không phải hai người này cuối cùng cũng bắt đầu nói chuyện nghiêm túc, ba người gần như phải ngất xỉu ở chỗ này.
Chỉ cần Cửu Kiếp kiếm chủ xuất hiện, liền cho thấy thời kì đối đầu của cửu đại gia tộc với chấp pháp giả đã bắt đầu.
Cho dù là đại chiến, cũng không phải là không có khả năng.
Từng vạn năm luân hồi kỳ, đều sẽ phát sinh một lần đại chiến giữa cửu đại gia tộc với chấp pháp giả... Làm sao có thể không đề phòng? Huống chi hiện tại đã hơn chín nghìn năm rồi" Vậy tên khốn kia đâu rồi?" Trong lòng Dạ Thí Vũ nghĩ không ra, đành phải sửa lại đề tài, khi nói chuyện, thản nhiên, không thèm che dấu, để lộ ra vẻ chán ghét.
"Tên khốn kia đang đùa giỡn phụ nữ, Gia Cát Văn cười nói: "Lúc đó, lúc ta đang dùng Thiên địa thần thính dò xét động tĩnh mấy trăm dặm quanh đây, đúng lúc nghe thấy tên khốn kia đang nói chuyện.”
"Hắn đang nói cái gì?" Dạ Thí Vũ rất cảm thấy hứng thú hỏi.
Gia Cát Văn lấy ra một vật bằng kim loại có bộ dáng giống như cái lổ tai rồi nói: "Sử dụng Thiên địa thần thính này một lần, cần hao phí rất lớn chân nguyên, ta chỉ mới nghe xong vài câu chợt nghe thấy Lan Nhược Vân nói: Cô nương, nếu không hai ta đánh? Đê cho bọn họ đều đi? Ngươi muốn đánh ở trên giường? Hay là đánh ngay tại chỗ này?
Hay là xuống nước đánh? Hay là đánh ở trên cây?”
Gia Cát Văn lại học được thanh âm giống Lan Nhược Vân như đúc, ngay cả ý tứ dâm đãng trong đó cũng bắt chước giống y chang.
"Hiện tại, có lẽ tên khốn kia đang đánh ở đâu đó thôi" Gia Cát Văn nói đầy hèn mọn.
Dạ Thí Vũ giận dữ: "Cái thằng kia lại đang đùa giỡn con gái yếu ớt như chúng ta! Hắn còn nói gì nữa?" "Ta thi triển Thiên địa thần thính hao phí chân nguyên vô cùng? Chỉ nghe được vài câu này cũng đã làm cho ta thấy ghê tởm không chịu được." Gia Cát Văn tức giận nói: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta dùng Thiên địa thần thính để nghe lén sao?" Dạ Thí Vũ cũng giận dữ: "Tên khốn kia tàn phá mỹ nữ, ngươi lại có thể nghe thấy mà cũng không quan tâm? Để mặc hắn làm bậy, làm cho thể xác và tinh thần yếu ớt của con gái chúng ta bị tổn thương thật lớn?”
Gia Cát Văn hừ hừ: "Ta muốn quan tâm, nhưng lần này đi ra, chẳng lẽ gia tộc của ngươi không có báo cho ngươi? Không cần đắc tội Lan Nhược Vân? Chẳng lẽ ngươi không biết người đứng sau lưng hắn là ai sao? Dạ Thí Vũ còn chưa nguôi giận:“Nhưng ta nghe thấy hắn nói chuyện như thế liền tức giận, rất giống hắn đang cưỡng gian ta vậy...”
"Cưỡng gian ngươi? Hắn cưỡng gian ngươi?!" Rốt cuộc Gia Cát Văn cũng phun ra một ngụm trà, liên tục ho khan.