Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 965 : Tình thiên phích lịch

Ngày đăng: 03:04 22/04/20


"Không sai, đúng là ba người chúng ta!" Vị lão giả của Gia Cát gia tộc kia thản nhiên nói: "Hồng Vô Lượng, ngươi co đầu rút cổ ở chỗ này nhiều năm như vậy, người đã ngu đi rồi. Ngươi muốn tự đi ra ngoài, hay là muốn chúng ta dẫn ngươi đi ra ngoài?"



Hồng Vô Lượng cười ha hả một tiếng, nói: "Mặc dù Hồng mỗ ẩn cư ở chỗ này, nhiều năm không có đi ra ngoài giang hồ, nhưng, nhưng cũng không phải ba người các ngươi có thể nuốt trôi. Nhưng mà ta thật sự không ngờ, ba người các ngươi, lại có thể biến thành nanh vuốt của Lãng Nhất Lang!"



Đột nhiên thấp giọng nói: "Lãng Nhất Lang hứa cho các ngươi cái gì tốt? Ha hả, có phải Dạ gia cùng Gia Cát gia, cũng bị Lãng Nhất Lang bắt được điểm yếu hay không? Cái cảm này, chắc cũng không dễ chịu nhỉ? Ha ha, ha ha..."



Dạ An Nhiên thản nhiên nói: "Bị người bắt được điểm yếu, vẫn đỡ hơn là mất mạng! Ra tay!"



Quát to một tiếng, thân thể triển khai, liền vọt lên.



Ba người đồng thời ra tay, thành hình chữ phẩm đem Hồng Vô Lượng kẹp ở giữa.



Hồng Vô Lượng quát to một tiếng, hai tay duỗi thẳng, một đống Tử Tinh ở một bên động quật đột nhiên bay vào trong tay, hắn dùng lực há mồm hút khí, cả thân thể khô gầy đột nhiên to thêm một vòng trong nháy mắt, một cổ tử khí nồng nặc, bị hắn một ngụm nuốt vào trong bụng!



Đống Tử Tinh này, ước chừng hơn ngàn khối, nhưng bị hắn hút sạch sẽ trong nháy mắt!



Bộ mặt Hồng Vô Lượng ngay lập tức trở nên hồng hào, quát lên: "Tới đây nào!" Phóng người lên, thế nhưng lại chủ động xông ra, bốn người đánh nhau thành một đoàn!



Một thân ảnh bay vút đến, nhào vào vòng chiến, chính là Ngụy Vô Nhan.



"Muốn giết sư phụ ta, thì phải giết ta trước!" Ngụy Vô Nhan quát to một tiếng, liều mạng đánh tới.



Dạ An Nhiên hừ lạnh một tiếng, quát lên: "Tam phẩm Chí Tôn chiến đấu, ngươi lại dám nhúng tay vào." Vươn tay chưởng tạo ra một tiếng xé gió vang lên, trong một mảnh sương mù dày đặc, nhắm chính xác ngay Vô Nhan Kiếm của Ngụy Vô Nhan, ba một tiếng, bàn tay cùng Vô Nhan Kiếm chạm vào nhau.



Vang lên một tiếng oanh, Dạ An Nhiên không lùi nửa bước, trên bàn tay ngay cả một điểm đỏ cũng không có, nhưng cả người Ngụy Vô Nhan mang theo kiếm bay ngược trở về,đụng vào vách đá một nhát nặng nề!



Hòn đá trên đỉnh đầu, tuôn rơi xuống.



Oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.




Ngụy Vô Nhan mờ mịt nói: "Vâng, sư phụ."



Hắn cùng với Hồng Vô Lượng ở chung hơn một nghìn năm, sao lại không hiểu sư phụ há? Hồng Vô Lượng vừa nói ra những lời này, Ngụy Vô Nhan lập tức biết, điều mà Dạ An Nhiên nói là sự thật.



Nếu không phải sự thật, Hồng Vô Lượng đã sớm giơ chân rống giận. Nhưng là nhưng bây giờ chỉ dùng lời nói trầm trọng như thế để giải thích cho hắn!



Giải thích!



Ngụy Vô Nhan chỉ cảm thấy trong đầu rầm rầm rung động, đột nhiên nhớ tới lời của Sở Dương: "Trúng Tử Tinh Thủ, tu vi không thể tăng lên... Đương nhiên, nếu là..."



Nếu là cái gì, Sở Dương cũng chưa nói ra.



Nhưng rốt cuộc Ngụy Vô Nhan cũng hiểu rõ lúc ấy Sở Dương muốn nói lại thôi là chuyện gì, là vì sao muốn nói nhưng lại thôi.



Sở Dương chính là lo lắng, nếu là sư phụ của mình thật sự tiến bộ, hắn nói ra lời nói thật, bản thân sẽ vô cùng đau lòng...



Ngụy Vô Nhan chỉ cảm thấytrời đất quay cuồng, lẩm bẩm nói: "Vậy thê tử của ta... Vậy thê tử của ta... Chẳng phải là chết quá oan..."



Nếu thật sự như thế, Tử Tinh mà mình kiếm được trong những năm này, chẳng phải là có thể làm cho sư phụ chống đở thêm bảy trăm năm? Nếu thật sự như vậy, lúc ấy chính mình cần gì đưa Tử Tinh tới một cách vội vã như thế, lại dẫn đến việc ái thê chết nhưng không thể cứu viện?



"Ngươi còn nữa thê tử? Con? Đã chết?" Dạ An Nhiên nhìn hắn thương hại.



"Đúng." Ngụy Vô Nhan nói một cách vô tri vô giác.



"Như vậy, vợ của ngươi cùng con của ngươi chết đi tuyệt đối không oan! Bọn hắn đáng chết!" Dạ An Nhiên cười mỉa mai rồi nói: "Sự tồn tại của các nàng, sẽ làm chậm lại tốc độ kiếm Tử Tinh cho sư phụ của ngươi rất nhiều, các nàng không đáng chết, ai đáng chết?"



Giống như sấm sét nổ vang ở trên đầu, Ngụy Vô Nhan đột nhiên cảm thấy trời đất biến sắc!