Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 995 : Bản chất thế gia

Ngày đăng: 03:05 22/04/20


Lăng Hàn Vũ nhìn Sở Dương đi ra ngoài, trong ánh mắt mang theo sự tán thưởng và ngưng trọng.



Thiếu niên này, tuyệt không đơn giản. Lúc đầu dẫn hắn lại đây, chẳng qua là

vì hắn là đệ tử lão hữu của mình, cũng chính tình địch của truyền nhân.



Cho nên, Lăng Hàn Vũ muốn nhìn xem, bộ dáng của thiếu niên này là cái gì.

Thứ hai là, những gì thiếu niên này làm, khiến hắn rất thích, đặc biệt

là cách ra tay với mỹ sắc, càng làm cho người ta thích thú



Ngươi không phải thích mỹ nhân sao? Ta cho ngươi vì mỹ nhân mà chết!



Đối với sắc lang mà nói, cái này không thể nghi ngờ là một phương pháp cực kỳ thích hợp.



Nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện, trình độ thiếu niên này cực kỳ khủng

bố, vượt xa khỏi phỏng đoán của mình. Nhưng cho đến hôm nay, mới phát

hiện ra, mình vẫn đang xem nhẹ hắn!



Một người đáng sợ!



Hắn trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Sương Nhi, ngươi thích nữ nhân kia?”



Thiếu niên nọ cúi đầu, cũng không nói chuyện.



Lăng Hàn Vũ nói: “Cho nên ngươi muốn giết Sở Dương?”



Thiếu niên vẫn không nói lời nào.



Lăng Hàn Vũ cũng không để ý đến hắn, tự hỏi tự nói: “Hơn nữa, ngươi đã có an bài? Sắp động thủ rồi?”



Thiếu niên hơi ngẩng đầu, những vẫn không nói một lời.



Lăng Hàn Vũ thản nhiên nói: “Ta không can thiệp, cũng không ngăn cản ngươi.

Người trẻ tuổi vẫn nên nếm chút đau khổ. Chỉ sợ đau khổ đó là cái mạng

của ngươi! Ngươi có thể làm theo suy nghĩ của ngươi, nhưng mà, thành

công là mạng hắn đã hết, thất bại là mạng ngươi đã hết.”



“Lăng gia, và việc này không có quan hệ.”



Lăng Hàn Vũ đứng lên, trở về phòng.



Một vị Chí Tôn cao thủ lo lắng, đi theo hắn: “Nhị gia, như vậy chẳng phải

là làm cho Sương thiếu đi chịu chết sao? Đối phương sâu không lường

được, hơn nữa còn có phòng bị, mà việc hôm nay, cũng tương đương với lời cảnh cáo chúng ta. Một khi Sương thiếu xuống tay, bọn họ cũng sẽ tuyệt

đối không lưu tình.”



Lăng Hàn Vũ lạnh lùng nói: “Ngươi nói không

sai, đối phương đã cảnh cáo, lần cảnh cáo này, chính là cho chúng ta mặt mũi. Bằng không, người ta có thể trực tiếp động thủ! Tình cảm giữa ta

và sư phụ hắn, đối với hắn mà nói, có thể giết mà không giết, đáng chết

mà không giết, thì chỉ một lần cũng trả hết nợ! Cho nên, sau lần cảnh

cáo này, nếu Sương Nhi động thủ, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”



“Nhưng chính như lời Sở Dương nói, những kẻ mơ ước sắc đẹp, hơn nữa còn muốn

giết người để đoạt lấy thì có chết cũng đáng! Lăng gia chúng ta nếu có

người như vậy, thì Lăng Hàn Vũ ta cũng cảm thấy sỉ nhục! Chỉ hận không

thể tự mình động thủ, nếu bản thân hắn muốn chết, thì lại không thể tốt

hơn!”



Lăng Hàn Vũ lãnh khốc nói xong, quay đầu vào phòng.



Chỉ để lại một câu: “Bất luận kẻ nào nếu muốn hỗ trợ hắn, có chết cũng

không có quan hệ với Lăng gia! Cho dù cung phụng đại nhân trách tội, thì cũng chỉ trách tội ta. Nếu có người vì chuyện này mà trả thù, thì phải

bước qua thi thể Lăng Hàn Vũ ta trước!”



Vị Chí Tôn này sững sờ không biết nói gì.



Thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: “Thiếu niên huyết khí phương cương, Sương

thiếu há có thể không động tâm? Tuy rằng muốn giết Sở Dương, không khỏi

quá phận, nhưng mà, tính tình nhị gia, cũng thật sự nên sửa lại... Đối
nay, ta cho ngươi nhìn rõ bản chất thế gia.



Sở Dương lúc ấy còn có chút không cho là đúng.



Bởi vì Lăng Hàn Vũ đêm qua nếu để bọn họ đi tìm cái chết, thì đã cho rằng

bọn họ gieo gió gặt bão, hôm nay tuyệt đối sẽ không có hành vi quá

khích.



Không nghĩ tới lời nói còn ở bên tai, xung đột cũng đã bắt đầu.



Sở Dương yên lặng nhìn. Nhìn ba vị Chí Tôn, mấy vị thánh cấp vây quanh Tử Tà Tình, chua xót trong lòng chậm rãi lan tràn.



Thế gia quả nhiên là thế gia.



Ngay cả khi những người này biết, cái gì là đúng, cái gì là sai. Một đám ai

cũng đều lòng mang đại nghĩa, nhưng, đến thời điểm động vào bọn họ, thì

vẫn bao che khuyết điểm như cũ.



Cho dù là ngươi giúp bọn hắn diệt trừ u ác tính của gia tộc, nhưng cũng đã tổn hại quyền uy gia tộc bọn

họ. Cho nên, tất nhiên phải có câu trả lời. Mà câu trả lời lúc này, đó

là vì thanh danh gia tộc, không có đạo lý gì được nhắc tới cả



Đúng cũng là sai lầm, sai cũng là sai lầm!



“Ngươi nói như thế nào?” Sở Dương hỏi Lăng Hàn đi bên người mình.



Lăng Hàn Vũ khuôn mặt chua xót, nói: “Đây là thế gia! Cũng là điểm ta không

hài lòng nhất.” Hắn thở dài một tiếng, nói: “Thế gia hiện tại, đã biến

chất, đã biến thành thế lực.”



Sở Dương nhíu mày: “Thế gia, thế lực...”



Lăng Hàn Vũ chua xót lắc đầu: “Cái gọi là đại nghĩa, giang hồ quy củ, chính

là công đạo đến từ cường quyền! Sở Dương, để cho bọn họ đánh một hồi đi. Không chết người là được.”



Sở Dương ừ một tiếng, thản nhiên nói: “Thế thúc, nếu Lăng gia làm chuyện không đúng, gặp phải kẻ địch cường

đại. Ngươi biết rõ việc này là lăng gia không đúng, thì ngươi có tham dự chiến tranh hay không?”



Lăng Hàn Vũ cười khổ nói: “Ta không biết.”



Sở Dương gật gật đầu: “Ta hiểu!” Hắn trầm ngâm một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Thì ra, đây là thế gia!”



Hắn thở dài một tiếng, nói: “Thế gia, chung quy là không bằng quốc gia!”



Hắn nhớ tới lúc còn ở Hạ Tam Thiên, tuy rằng chinh chiến liên miên, cao thủ cũng không nhiều. Nhưng có quan viên, có pháp chế. Cho nên thoạt nhìn,

so với trung tam thiên và Thượng Tam Thiên, phải có trật tự nhiều.



Mà ở Thượng Tam Thiên, có điều gì đó phi thường làm người ta không thoải mái, thì ra là như thế.



Thế gia, vĩnh viễn là bao che khuyết điểm. Ngay cả người của gia tộc mình

phạm phải tội ác tày trời, nhưng người khác giết, vẫn phải đòi câu trả

lời! Tuyệt không ngậm bồ hòn!



Ngay cả trong đó có nhân vật như

Lăng Hàn Vũ, cũng không thể thay đổi bản chất thế gia. Hoặc là nói: Cho

dù Lăng Hàn Vũ làm gia chủ Lăng gia, cũng vô pháp thay đổi!



Cửu

Kiếp Kiếm Chủ chỉnh đốn Cửu Trùng Thiên, nếu đem Cửu Đại Thế Gia như

vậy, đổi thành Cửu Đại Thế Gia khác, chẳng phải là đổi thang mà không

đổi thuốc sao?



Trong lòng Sở Dương trầm tư, tương lai, ta nên làm như thế nào?



Bên kia, Tử Tà Tình kêu to một tiếng.



Chiến đấu đã triển khai!