[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên
Chương 247 : Uy lực của Đàm Đàm!
Ngày đăng: 08:38 07/09/19
Mạnh Siêu Nhiên nhíu mày, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như kiếm: "Thì ra là... người của Kim Mã Kỵ Sỹ đường."
"Mạnh tiên sinh quả nhiên thần nhãn như đuốc." một bạch y nhân mỉm cười lạnh lẽo: "Chỉ tiếc, người thông minh đều không thể sống lâu."
"Ha ha, muốn ta đền mạng, cũng phải xuất ra chút thành ý mới được." Mạnh Siêu Nhiên cười nhạt, nói: "Chỉ há miệng không, thì không được." Nói xong, hắn liền chắp tay sau lưng, thản nhiên bước ra nửa bước, nói: "Ngô Thừa Phong, Ngô Thừa Vân, nơi này cũng chỉ có hai người các ngươi coi như người quen. Thế nào, không định giới thiệu cho chúng ta ư?"
Hai người mà hắn gọi tên, đúng là hai hắc y nhân dáng người gầy nhom của Hắc Huyết minh, diện mạo có chút giống nhau, chính là một đôi thân huynh đệ.
"Mạnh huynh, chúng ta cũng không muốn là địch của ngươi, càng không muốn dồn ngươi vào chỗ chết. Bất quá, tên đồ đệ của ngươi lại làm nháo quá lớn rồi." Ngô Thừa Phong vân vê chòm râu, giả mù sa mưa nói.
"Mạnh huynh, ngươi cũng không cần kéo dài thời gian đợi viện binh nữa. Cửu phong nhất viên Thiên Ngoại lâu, lúc này, đểu bị công kích rồi!" Ngô Thừa Vân cười gian: "Chẳng qua, chỗ của Mạnh huynh thì được đặc biệt chiếu cố thôi."
Nói xong, hai huynh đệ liền cười nhìn Ô Vân Lương và Mạnh Siêu Nhiên, muốn tìm thấy vẻ phẫn nộ hoặc thất kinh trên gương mặt đối phương, coi đó là phần thưởng cho bản thân.
Nhưng, vẻ mặt Mạnh Siêu Nhiên vẫn không là không màng danh lợi như vậy, ngay cả ánh mắt cũng không hề biến đổi. Ô Vân Lương vẫn thần tình ôn hòa, trong mắt tựa hồ còn mang theo một ý cười như gió xuân, không ngờ không để trong lòng chút nào.
"Chẳng lẽ các ngươi không lo lắng?" Ngô Thừa Phong kinh ngạc nói.
"Lo lắng có tác dụng gì?" Ô Vân Lương cười thoải mái: "Ai mà chẳng phải chết, chết sớm hay muộn, chung quy cũng là chết! Lo lắng cũng chết, không lo lắng cũng chết. Bản tông chủ nói này, với trí tuệ của các ngươi, nghe có hiểu không?"
"Muốn chết!" Hai huynh đệ Ngô gia cùng nổi giận quát lớn.
"Quả nhiên không hổ là nhân vật trọng yếu cuả Thiên Ngoại lâu. Tự giới thiệu một chút, tại hạ Tôn Kiếm, đây là đệ đệ ta - Tôn Phong, đao tông ngũ phẩm của Thần Đao các." Hồng y nhân kia tay ấn chuôi đao, cao giọng nói.
"Hai vị Tôn huynh thật sự là cao thủ!" Ô Vân Lương kéo dài một chữ Tôn, nói một câu có chút âm dương quái khí.
Sắc mặt Tôn Kiếm cùng Tôn Phong hai người lập tức có nhan sắc giống như y phục của mình.
"Về phần bốn vị Kim Mã Kỵ Sỹ đường này, bất tất phải giới thiệu." Mạnh Siêu Nhiên thản nhiên nói: "Bốn vị đều là võ tôn, thật sự là để mắt tới hai huynh đệ chúng ta."
"Sai rồi." Một thanh âm khẽ cười nói: "Muốn đối phó sư phụ Sở diêm vương, bốn vị võ tôn làm sao đủ? Ít nhất, cũng phải tám vị!" Theo thanh âm này vang lên, lại có bốn bạch y nhân thản nhiên từ xa bước tới, ba nam một nữ.
"Tám vị võ tôn, bốn vị cao thủ tông cấp!
Đồng tử Mạnh Siêu Nhiên và Ô Vân Lương cùng co rụt lại.
Nếu như chỉ có tám người ban đầu, hai người còn có nắm chắc đào tẩu. Nhưng bốn người xuất hiện sau cùng này, có hai người khí tức mạnh mẽ, không ngờ lại lại võ tôn đỉnh phong!
Trong hai người, tu vi cao nhất là Ô Vân Lương, nhưng bất quá cũng chỉ là võ tôn bát phẩm mà thôi. So với đối phương còn kém hơn một bậc. Trận này đánh thế nào đây?
"Tiểu sư đệ, hai huynh đệ chúng ta đã bao nhiêu năm không liên thủ đối địch rồi?" Đúng lúc này, Ô Vân Lương cười dài một tiếng, tráng khí tung hoành.
"Sao vậy? Chẳng lẽ đại sư huynh hôm nay có hứng thú?" Mạnh Siêu Nhiên mỉm cười.
"Hôm nay huynh đệ chúng ta liên thủ, đánh một trận, thế nào?" Ô Vân Lương vuốt râu mỉm cười: "Nếu không thì thật tiếc bao nhiêu rượu ngon thế này!"
"Cũng được!" Mạnh Siêu Nhiên khẽ cười nói: "Đại sư huynh đúng là một tên tửu quỷ, hay cứ giết một người, uống một chén, thế nào?"
Hai huynh đệ cùng nở nụ cười, nụ cười thoải mái như ý, tiêu sái cực kỳ.
Đối diện với cường địch giống núi cao, nhưng hai người lại giống như không hề để trong lòng.
"Lên! Xử lý Mạnh Siêu Nhiên!" Hắc bào cửu phẩm võ tôn cầm đầu vung tay lên, trong mắt lóe lên hàn quang sắc bén.
Đúng lúc này, từ trên cửu phong Thiên Ngoại lâu ẩn ước truyền tới tiếng chém giết. Phía chủ phong, không ngờ đã có khói đen cuồn cuộn bốc lên cao...
Mạnh Siêu Nhiên cùng Ô Vân Lương hai người sóng vai mà đứng, sắc mặt bình thản, không có nửa điểm biểu tình.
Ô Vân Lương liếc mắt nhìn Mạnh Siêu Nhiên, giống như hỏi: "Đồ đệ của ngươi đâu?"
Mạnh Siêu Nhiên thoáng nhíu mày: "Còn chưa xuất quan."
Hàng mi phải Ô Vân Lương lay động: "Lát đánh nhau, ngươi dẫn theo đồ đệ chạy trước!"
Sắc mặt Mạnh Siêu Nhiên thản nhiên bất động: "Được!"
Sư huynh đệ với nhau mấy chục năm, không cần lên tiếng cũng có thể hiểu được ý tứ đối phương.
Ý tứ Ô Vân Lương rất rõ ràng, mục tiêu của đối phương là ngươi, Đệ Ngũ Khinh Nhu còn cần ta hoàn thành kế hoạch nào đó, cho nên ta không việc gì. Chỉ cầnngươi chạy thoát, ta sẽ bình yên vô sự.
Đúng lúc này, bùm một tiếng, trong phòng truyền tới một tiếng vang kỳ quái, một cỗ khí tức xung thiên đột nhiên phiêu tán.
Mạnh Siêu Nhiên cùng Ô Vân Lương đều nhíu mày, đây là khí tức đột phá!
Đàm Đàm lại đột phá trong lúc nguy hiểm này! Võ giả lục phẩm!
Nếu như là bình thường, tuyệt đối là đáng mừng. Nhưng hiện giờ tám vị võ tôn cùng bốn vị võ tôn đều như hổ rình mồi, một võ giả nho nhỏ đột phá, tuyệt đối không đáng nhắc tới, thậm chí còn tự rước họa sát thân vào người.
"Hả? Còn có một người? Không ngờ lại đột phá lúc này?" Võ tôn bạch y cầm đầu như cười như không: "Định lực thật tốt."
Cửa phòng két một tiếng, Đàm Đàm đẩy cửa bước ra, mơ mơ màng màng chạy tới: "Sư phụ sư phụ, ta lại đột phá rồi!"
Đột nhiên đứng lại, trố mắt ngây người, nói: "Ủa, có khách sao?"
Khóe mắt Ô Vân Lương khẽ giật giật: tên hỗn trướng này, thò mặt ra thật không đúng lúc gì cả! Ngươi đột phá, nhưng đem cả mạng sư phụ ngươi đột phá luôn! Bà nội nó, ở đây sắp liều mạng tới nơi rồi, vậy mà ngươi còn gào rống khách khứa... Ngu thì nó cũng phải có mức độ thôi chứ...
Nhưng Mạnh Siêu Nhiên lại hiểu rất rõ uy lực của đồ đệ mình, thầm khen một câu: "Hảo đồ đệ, xuất hiện thật đúng lúc!
Quả nhiên, mười hai người cùng quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy, ai nấy đều trợn trừng hai mắt lên!
Ôi trời ơi, trên thế gian này vậy mà còn có kẻ xấu ma chê quỷ hờn thế này! Chỉ thấy người này tuổi không lớn, mặt mày trẻ con, trên thân mặc một cái áo choàng ngắn thêu đầy hồng hoa lục diệp, dưới thân thì mặc một cái quần đùi tim tím bẩn bẩn. Thời tiết lạnh như thế, không ngờ lại lộ ra hai cái chân toàn lông là lông.
Trên đầu đội một cái mũ nho sinh hào hoa phong nhã, về phần tướng mạo, thì đúng là có một câu: Một cái lỗ tai lớn, một cái lỗi tai nhỏ, một cái tai đi trước quạt gió, một cái tai theo sau phe phẩy. Một cái mắt lớn, một cái mắt nhỏ, một cái mắt như chuông đồng, một cái mắt hình tam giác. Một hàng lông mày thô, một hàng lông mày mảnh, một hàng lông mày chọc thủng trời, một hàng lông mày chọc xuyên đất. Mũi như ngọc trụ chống trời, phân ngang hoàn toàn hai con mắt. Khuôn mặt thì như cái khay bạc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mê người!
Về thanh âm, lại vang vọng ba ngày không dứt, giống như một con sói cực đói đang cường bạo một con vịt đực, hơn nữa con vịt đực còn đang liều mạng kêu la thê thảm, sói đói thì đang tru lên trên đỉnh cao trào....
Mười hai người cùng run lên một cái! Trong thiên hạ này, không ngờ lại có con hàng cực phẩm như thế!
Nhìn nhiều người như vậy trừng mắt nhìn mìn, con hàng này không ngờ còn chưa ý thức được nguy cơ, vung tay xoạt một tiếng, từ trong lồng ngực lấy ra một cái gương, soi soi ngó ngó, vui sướng hài lòng nói: "Chẳng trách các ngươi ái mộ ta như vậy, thì ra là quá đẹp trai...."
Ực một tiếng, mười bốn người cùng nuốt nước miếng. Vị nữ võ tôn duy nhất suy chút nữa nôn cả mửa, run run tay chỉ về phía Đàm Đàm nhưu chỉ một con quái vật: "Ngươi ngươi ngươi...."
"Rất tuấn tú có phải không?" Đàm Đàm đưa tay nghịch nghịch lọn tóc rất có ý vị, lại còn chớp chớp mắt nói: "Mỹ nữ, đáng tiếc ngươi hơi lớn tuổi một chút, nếu không ta thật sự có thể... hắc hắc... ngươi biết đấy."
Vị nữ tôn này tức đến nỗi suýt ngất, dậm chân quát tháo: "Nghiệt chướng!"
Nhưng đúng lúc này, Mạnh Siêu Nhiên vẫn đứng yên đột nhiên phát động. Bạch y chợt lóe, giống như một tia chớp xông ra khỏi vòng vây! Kinh hồng Vân Tuyết bộ toàn lực thi triển!
Tích tuyết vân đoan, kinh li tại thiên, nhược tiến nhược lui, nhược vãng, nhược hoàn!
Hơn nữa, trong nháy mắt mười hai người này thoáng sững sờ, lại cho Mạnh Siêu Nhiên một cơ hội cực tốt! Trong thời điểm Mạnh Siêu Nhiên phát động, thân hình Ô Vân Lương cũng xoay tròn, tuyết vụ đầy trời lập tức tràn ngập khắp nơi, cũng đem toàn bộ tuyết động quanh người đánh bay lên không trung, chỉ trong chớp mắt, trong phạm vi ba bốn mươi trượng, lập tức không nhìn thấy người đối diện.
Mười hai vị cao thủ nổi giận mắng một tiếng, đuổi theo Mạnh Siêu Nhiên! Trong lòng hối hận vô cùng, vì sao vừa rồi lại ngẩn người ra chứ.
Điều này thật sự không trách được bọn họ, chủ yếu là vì bộ dạng Đàm Đàm quá mức kinh người! mười hai người này cùng thề thốt trong lòng: Cho dù đi đêm gặp quỷ, mình cũng không thể ngẩn người trong chớp mắt như vậy được, nhưng nhìn tên tiểu tử trước mắt này, không ngất đã chửng tỏ định lực rất khá rồi.
Mọi người cùng ý thức được: Thì ra không chỉ có cực kỳ xinh đẹp mới rở thành một loại vũ khí, mà bộ dáng xấu, cũng có thể! Hơn nữa, còn là khuynh quốc khuynh thành!
Thân ảnh Mạnh Siêu Nhiên chợt lóe lên như lưu tình rồi biến mất, tay trái túm lấy eo Đàm Đàm, không hề dừng lại một giây, lập tức quay đầu, đối diện với mười hai người đang vọt tới, hướng về phía Tử Trúc lâm phóng đi!
Cùng lúc đó, hàn ý như băng sương chợt lóe, một thanh trường kiếm đã xuất hiện trong tay, vẫn là Kinh Hông Vân Tuyết bộ!
Hành động này đã vượt ra khỏi dự đoán của mọi người!
Mọi người vốn tưởng Mạnh Siêu Nhiên muốn mang theo đồ đệ bỏ chạy, đều dốc toàn lực thi triển thân pháp truy đuổi, ai dự đoán được hắn lại vọt trở về?"
Kiếm quang chợt lóe lên như cầu vồng trong sương mù. Hai tiếng kêu thảm lập tức vang vọng không trung, huyết hoa tiên diễm phiêu tán trong sương mù, ầm ầm hai tiếng nổ lớn, Mạnh Siêu Nhiên kêu lên đau đớn một tiếng, mang theo Đàm Đàm, xông vào Tử Trúc lâm!
Rào rào, tử trúc đổ nghiêng ngả một đám lớn!
"Đi!" Ô Vân Lương quát khẽ một tiếng, đột nhiên trong tuyết vụ vang lên mấy tiếng đối chưởng như sấm sét, hơn năm người cùng hự một tiếng. Ngay sau đó, tuyết đọng trong Tử Trúc lâm bắn ra giống như tuyết băng.
Xem lẫn cả lá tử trúc như mộng như ảo!
Tiếng xé gió liên tiếp vang lên, chính là thân tử trúc bị chém gãy trong nháy mắt, bắn đi như thương lao.
"Càn rỡ!" Một vị cửu phẩm võ tôn gầm lên giận dữ như sấm nổ giữa trời quang, đột nhiên lực lượng mạnh mẽ đột nhiên tràn ra, tuyết vụ đầy trời giống như gặp phải gió lốc, vù một tiếng đã bị cuốn đi.
Xung quanh trống trơn!
Mọi người vừa thấy, không khỏi trợn rách mắt.