Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 11 : Thần công hiển uy

Ngày đăng: 06:38 07/08/20

Thẩm Thiên Hổ ở trong lúc vừa rồi đã cảm nhận được chân khí của Thẩm Tường cường đại khác thường, hơn nữa còn có một loại khí tức đặc thù mà hắn chưa từng gặp qua, hắn cẩn thận suy tính một phen, nói ra: "Cứ để cho con trai ta đại biểu thay ta chiến đấu đi! Nếu như hắn thua, chức Tộc trưởng chính là của huynh đệ các ngươi, hơn nữa hắn sẽ trả lại gốc Huyết Linh Chi ngàn năm kia."
Cách nói này của Thẩm Thiên Hổ mang ý nghĩa là tin tưởng Thẩm Tường có thể thắng lợi, điều này làm cho áp lực trong lòng của Thẩm Tường cũng không hề nhỏ, hắn quay đầu nhìn lấy Thẩm Thiên Hổ, chỉ thấy Thẩm Thiên Hổ hiện ra nụ cười hiền hòa, nhẹ gật đầu đối với hắn.
"Hừ, để cho ta tới là được rồi, loại người như ngươi thì ta dùng một tay là có thể giải quyết!" Thẩm Chấn Hoa đi ra từ trong đám người, cả khuôn mặt đều hiện ra vẻ khinh thường, dùng đôi mắt đầy vẻ kiêu ngạo kia mà nhìn lấy Thẩm Tường.
Tuổi còn trẻ mà đã có được thực lực Phàm Võ tầng năm, để Thẩm Chấm Hoa coi thường Thẩm Tường một tên Luyện Đan sư trẻ tuổi này, loại cách làm cao ngạo này khiến cho rất nhiều trưởng lão của Thẩm gia phải âm thầm lắc đầu, bởi vì bọn hắn đều biết tiềm lực của một Luyện Đan sư là có năng lực bồi dưỡng ra rất nhiều võ giả tuổi trẻ cường đại.
Thẩm Hạo Hải bị trọng thương cười lạnh nói: "Hai người bọn họ đều là người còn trẻ tuổi đều có tính tình nông nổi, ở bên trong quá trình đánh nhau nếu như xảy ra chết người vậy phải làm sao bây giờ? Giết chết thiên tài Luyện Đan sư hiếm có của Thẩm gia thì ta thế nhưng sẽ bị những lão gia hỏa kia mắng chết."
Thẩm Thiên Hổ không nói gì, hắn đang cẩn thận suy tính.
Thẩm Hạo Hải mỉm cười: "Nếu như ngươi khăng khăng muốn để con trai ngươi tên Luyện Đan sư này xuất chiến, vậy thì cũng được, thế nhưng nếu như trong lúc chiến đấu xuất hiện tử thương, đó chính là do hắn học nghệ không tinh, trách không được người khác a."
"Yên tâm, nếu như ta bị thương hoặc là chết đi, vậy đó chính là trách nhiệm của ta!" Thẩm Tường nói, hắn biết nếu như phụ thân của hắn không làm được Tộc trưởng, cho dù hắn là Luyện Đan sư, cũng sẽ bị Thẩm Hạo hải kia dùng quyền lớn đến thúc ép, bởi vì hắn là một cái uy hiếp rất lớn trong mắt Thẩm Hạo Hải.
"Tất cả mọi người đều đã nghe thấy rồi chứ? Đây là chính miệng hắn nói! Đã như vậy, như vậy thì trước tiên so chiêu với con trai của ta một chút đi, nếu như ngươi có thể đánh thắng được con trai của ta thì mới chứng tỏ được ngươi có tư cách đánh với em ruột của ta."
Thẩm Hạo Hải mỉm cười nói, bởi vì hắn biết được thực lực của Thẩm Tường sẽ không quá mạnh, cho dù có thể thắng được con của hắn cũng đánh không thắng nổi em của hắn, dù sao em của hắn thế nhưng là người có thực lực Phàm Võ tầng bảy.
Đến lúc đó hắn chẳng những có thể trở thành Tộc trưởng của Thẩm gia, còn có thể đoạt lại Huyết Linh Chi ngàn năm kia.
Thẩm Chấn Hoa đạt được sự đồng ý của phụ thân mình, cả khuôn mặt đều là vẻ khinh thường: "Nếu như ta không cẩn thận đánh người thành trọng thương mà nói thì ngươi cũng đừng trách ta, ai bảo gia hỏa nhà ngươi không biết lượng sức mình."
Trên mặt Thẩm Tưởng không có biểu tình gì, quay đầu nhìn về phía Thẩm Hạo hải, hỏi: "Đánh thắng hắn thì ta có thể thay thế phụ thân ta xuất chiến, đúng không?"
"Ha ha..." Thẩm Hạo Hải cười ha hả nói: "Không sai, nhưng ngươi đánh thắng được sao?"
Một số người ủng hộ Thẩm Hạo Hải cũng cười vang theo.
Song quyền của Thẩm Chấn Hoa nắm lại, cười lạnh nói: "Ta tuyệt sẽ không hại thủ lưu tình."
"Bắt đầu!" Vẻ mặt của Thẩm Thiên Hổ ngưng trọng lại, hét lớn một tiếng.
Vừa dứt tiếng, Thẩm Chấn Hoa nhẹ nhàng nhảy lên một cái, như con chim yến hướng Thẩm Tường lướt tới, thân pháp nhẹ nhàng phiêu dật, mà cái tay hắn giơ cao lên nhưng trong nháy mắt dâng trào ra một loại khí tức cương mãnh, kim mang lưu chuyển, trong nháy mắt ngưng tụ thành một thanh cự phủ màu vàng kim.
"Võ công thượng thừa Linh cấp của Thẩm gia, Thiên Dương Phủ Trảm, có thể hóa chân khí thành hình dáng binh khí, có lực công kích cường đại! Một người hoảng sợ nói, phải biết võ công thượng thường Linh cấp thế nhưng là rất khó học, hơn nữa uy lực rất lớn."
Thẩm Tường đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào 'Thiên Dương Phủ Trảm' đang hướng bổ vào đầu của hắn mà đến, mọi người đều cho rằng hắn bị loại chân khí cương mãnh thuộc tính Kim kia làm cho hoảng sợ, lúc mắt thấy thanh cự phủ màu vàng kim được chân khí hóa thành kia sắp bổ nát đầu của Thẩm Tường, Thẩm Tường đột nhiên đề khí, hé miệng phát ra một tiếng gầm thét chấn thiên.
Giống như một con Long rít gào, khiến màng nhĩ của mọi người đau nhíu, làm cho người ta kinh ngạc nhất chính alf, trong miệng Thẩm Tường vậy mà phun ra một lượng lớn chân khí màu xanh, bao vây lấy toàn bộ Thẩm Chấn Hoa đang bay nhanh mà tới.
Thanh Long chân khí vừa hiện, loại long uy mang theo vẻ tang thương có phong cách cổ xưa kia lập tức tràn ngập ở trên quảng trường, để mọi người rơi vào trong trạng thái rung động. Ai nấy đều thấy được chân khí này có uy lực rất cường hãn, tuyệt không phải võ công tâm pháp bình thường có thể tu luyện ra được.
Cùng với việc Thẩm Tường phát ra tiếng long khiếu kia, toàn bộ người ở trên quảng trường đều đứng ngây ra như phỗng, mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc mà nhìn lấy Thẩm Tường, nếu như không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy chân khí mà Thẩm Tường phát ra mạnh mẽ như vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ không tin tưởng!
Thẩm Thiên Hổ nhìn thấy con của mình cao minh như thế, trong lòng vô cùng tự hào, nhiều hơn chính là kích động và hưng phấn, mà vẻ mặt của đám người Thẩm Hạo Hải thì lại trở nên vô cùng khó coi, bọn họ đều biết rõ loại chân khí này là kinh khủng cỡ nào.
Thẩm Tường chỉ phát ra một tiếng "Thanh Long Gào Thét" thì đã hóa giải mất "Thiên Dương Phủ Trảm" kia của Thẩm Chấn Hoa, chân khí như một cơn gió lốc trào ra từ trong miệng hắn còn có lực phá hoại rất khủng bố, trông thấy khắp người Thẩm Chấn Hoa đều là vết máu thì đã có thể biết.
Thanh Long Gào Thét cũng nằm ở bên trong Thanh Long thần công, gào thét đồng thời có thể phát ra tiếng giống như tiếng long khiếu của một con Long, làm dao động hồn phách của con người đồng thời trong miệng cũng có thể tạo ra một cơn bão lôi điện với gió và lôi điện, gió như đao nhanh như điện công kích kẻ thù, vô cùng bá đạo.
Mọi người vào lúc này không dám chớp mắt, sợ mình bỏ lỡ một chi tiết nào đó, quả nhiên, Thẩm Tường không để cho bọn họ phải thất vọng, ngay sau khi Thẩm Tường phát ra một tiếng gào thét thì thân hình như một con Long, lúc trái lúc phải thì đã đi tới trước mặt Thẩm Chấn Hoa còn đang ngỡ ngàng và kinh hãi.
Thẩm Tường xòe năm ngón tay ra, thanh mang lấp lóe, chỉ thấy tay hắn giống như long trảo, cứng cáp có lực, phun ra loại Thanh Long chân khí vô cùng cường hoành kia, như là diều hâu bắt thỏ, lấy xu thế sét đánh không kịp che tai chụp vào cái đầu của Thẩm Chấn Hoa, tay giống như long trảo của hắn ở trong nháy mắt vươn tới này, móng vuốt đột nhiên biến lớn, giống như một cái long trảo! Lân phiến như đao và sắc bén như lưỡi câu có thể thấy rõ.
Long trảo màu xanh đột nhiên xuất hiện bao phủ ở trên đầu của Thẩm Chấn Hoa, một cỗ sát khí lăng lệ lập tức tuôn ra, trong lòng mọi người run lên, chỉ thấy sau khi đầu của Thẩm Chấn Hoa được long trảo bao phủ, tiếp đó một tiếp hét thảm phát ra, trên miệng của Thẩm Chấn Hoa phun ra máu tươi, lui về phía sau mấy bước!
Đây là Thanh Long trảo, một trong số những võ kỹ công kích siêu cường bên trong Thanh Long thần công!
Mọi người thấy toàn thân Thẩm Chấn Hoa đều là vết máu, trên mặt là sự hoảng sợ thì tất cả đều ngây ra như phỗng, bọn họ khó có thể tưởng tượng được, Thẩm Tường cũng chỉ chiếu rọi một cái thì đã đánh bại Thẩm Chấn Hoa, hơn nữa lại còn đẹp mắt như thế!
"Phanh" một tiếng, Thẩm Chấn Hoa ngã xuống, toàn thân mọi người run lên, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, sau khi bọn họ hít sâu một hơi mới xác nhận chuyện xảy ra ngắn ngủi trong nháy mắt vừa rồi là thật!
Chân khí màu xanh uy thế ngập trời, võ kỹ cổ quái mà kinh khủng, cả hai kết hợp lại, bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ, mà người thi triển ra tất cả cảnh tượng vừa rồi lại chính là Thẩm Tường kia người không có linh mạch!
Thẩm Hạo Hải tận mắt nhìn thấy con trai của mình bị đánh thành trong thương, xem đến không thể không phun ra một ngụm máu tươi, hắn trông thấy Thẩm Chấn Hoa còn có hơi thở, cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng toàn thân Thẩm Chấn Hoa có vết thương chồng chết, nhưng tổng thể tới nói thương thế còn không tính là nghiêm trọng, đây rõ ràng chính là Thẩm Tường lưu thủ.
Trên mặt Thẩm Hạo Hải lúc này là vẻ mặt cảm kích nhìn lấy Thẩm Thiên Hổ, mà Thẩm Thiên Hổ chỉ mỉm cười đối với hắn.
"Đây là hắn học nghệ không tinh, bị đánh tổn thương, trách không được người khác!" Thẩm Tường nhàn nhạt nói.
Đôi mắt của Thẩm Tường xanh trong suốt, không lạnh không nhạt nói ra: "Ta bây giờ có thể thay phụ thân ta xuất chiến rồi chứ?"
P/S: Ta thích nào....chương 3 nhé....