Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)
Chương 34 : Dụ hoặc
Ngày đăng: 06:39 07/08/20
Miệng nhỏ môi hồng của Hoa Nguyệt Vân kia khẽ nhếch, nhấp một cánh hoa trà, hiện ra vẻ quyến rũ không nói nên lời, nàng ta nửo nụ cười ngọt ngào đối vối Thẩm Tường nói: "Công tử tới uống chén trà rồi hãng nói chính sự."
Thẩm Tường sờ lên cái mũi, hắn đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, bởi vì hắn vừa mới luận võ qua với người khác, hơn nữa còn luyện một lò Đại Hồi Xuân đan, toàn thân đều là mồ hôi, ăn mặc cũng rất lôi thôi.
Hắn cười nói: "Hoa trang chủ ngươi so với hoa ở bên ngoài đẹp mắt hơn nhiều, ta chỉ là không hiểu tại sao mà Hoa trang chủ lại nhiệt tình đối đãi với ta như vậy, loại nhiệt tình này thật đúng là để cho ta cảm thấy rất nóng a!"
Nói xong, trong lòng Thẩm Tường lại mắng một câu "Yêu tinh", từ lúc đi vào tới bây giờ, hỏa lực kia ở dưới bụng hắn vẫn đang âm thầm thiêu đốt.
Tuy rằng mặt ngoài của hắn có thể trấn định lại, nhưng nội tâm vẫn là vô cùng xao động, lúc trước hắn đã từng thấy ngọc thể của Bạch U U và Tô Mị Dao, cũng đã từng tiếp xúc thân mật với Tiết Tiên Tiên một tiểu tiên nữ thoát khỏi trần tục, càng là nhìnt hấy được phong thái xuất sắc của Nữ Đế Thần Binh Thiên quốc. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, Hoa Nguyệt Vân trước mắt này đúng là hoa nhường nguyệt thẹn, cùng với mấy mỹ nhân hắn mà đã gặp qua thì có cùng một cái cấp bậc.
"Công tử có Tiết Tiên Tiên tiểu tiên nữ thiên tài này, làm sao lại để mắt tới tiểu nữ tử?" Hoa Nguyệt Vân ra vẻ tự giễu, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng hiện ra một chút vẻ hâm mộ.
Thẩm Tường quay đầu sang chỗ khác không nhìn nữ tử xinh đẹp không gì sánh được này nữa, hắn uống một chén trà cánh hoa, nói ra: "Hoa trang chủ, tiếp theo nói chính sự đi, ta muốn bán ra Huyết Linh Chi ngàn năm, ta nghĩ Hoa trang chủ chắc là sẽ cho ta một cái giá vừa ý!"
Hoa Nguyệt Vân nghe được điều này thì cũng không còn đùa giỡn tiểu nam nhân ngây thơ trước mặt nữa, ngồi xuống rốt trà cho hắn, nói ra: "Này ngược lại để cho ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn, đây chính là Huyết Linh Chi ngàn năm, ngươi là luyện đan sư chẳng lẽ không biết Huyết Linh Chi ngàn năm này rất trân quý sao? Nếu như công tử thiếu tiền tiêu xài, tiểu nữ trước tiên có thể cho ngươi mượn."
Trong lòng Thẩm Tường giật mình, hắn không nghĩ ra chính mình là có tài đức gì mà có thể để cho một cái vưu vật tuyệt sắc khuynh thành xinh đẹp thành thục này đối với hắn thân mật như thế, vậy mà có thể cho hắn mượn tiền.
"Tâm kế của nữ nhân này rất nặng, ta phải cẩn thận." Thẩm Tường biết rõ đạo lý khi không mà tỏ ra ân cần.
"Không được, ta không muốn nợ nhân tình của người khác, nếu như Hoa trang chủ không muốn, vậy thì ta đi tìm nhà khác." Thẩm Tường đứng dậy, không muốn lại bị nữ nhân này dụ hoặc tiếp nữa, dù sao đó cũng không phải là chuyện gì tốt.
Hoa Nguyệt Vân nhẹ nhàng thở dài, miệng nhỏ nhấp trà, vẻ mặt ảm đạm, âm u nói ra: "Ở trong mắt người khác mặc dù ta là một trang chủ cao cao tại thượng, nhưng thân phận của ta thật ra thì cũng chỉ là một cái nha hoàn ở bên trong Đan Hương Đào Nguyên, chỉ có điều lớn lên tương đối xinh đẹp, có chút khôn vặt, cho nên liền được phái tới tiếp quản Đan Hương Dược trang ở nơi này."
Một nữ tử đẹp như tiên nữ như vậy mà cũng chỉ là một cái nha hoàn! Thẩm Tường khó có thể tin.
"Thẩm công tử, ngươi thế nhưng là một thiên tài hiếm có, vô luận là thực lực hay là thiên phú luyện đan đều là khó có người nào ở bên trong môn phái võ đạo có thể so sánh được! Ta nói ra đi, ta muốn dẫn ngươi vào Đan Hương Đào Nguyên, bởi vì như vậy ta mới có thể đạt được ban thưởng của Đan Hương Đào Nguyên, thì mới có thể rời khỏi cái nơi có linh khí mỏng manh quỷ quái này." Hoa Nguyệt Vân bĩu môi, điềm đạm đáng yêu mà nhìn lấy Thẩm Tường.
Một môn phái võ đạo chiêu mộ được một mầm mống tốt, vậy đối với môn phái này tới mà nói cũng là một chuyện tốt, nhưng Thẩm Tường lại có chút nghi hoặc, nói ra: "Ý của ngươi là sau khi ngươi chiêu nạp ta vào Đan Hương Đào Nguyên thì ngươi sẽ được được chỗ tốt? Ngươi cũng không giống như một cái nha hoàn, ta cảm nhận được thực lực của ngươi ít nhất là ở Phàm Võ cảnh tầng tám!"
Hoa Nguyệt Vân hơi kinh hãi, nói ra: "Thẩm công tử có nhãn lực tốt, thành thật nói cho ngươi, sau khi ngươi tiến vào Đan Hương Đào Nguyên, chỉ có trở thành đệ tử chân truyền thì ta mới có thể thu được ban thưởng, bởi vì rất nhiều thiên tài đều không cách nào bước vào Chân Vũ cảnh, ta đây gặp qua cũng nhiều."
Thẩm Tường ngoài cười nhưng trong không cười nói ra: "Cũng bị ngươi lừa qua còn có rất nhiều người nữa đi!"
Miệng nhỏ Hoa Nguyệt Vân hé ra, nói: "Ta không có lừa bọn họ, đây chính là bọn họ tự nguyện đi Đan Hương Đào Nguyên, hơn nữa đến nơi đó đối với bọn hắn cũng không có hại."
Thẩm Tường lắc đầu nói: "Ta không đi Đan Hương Đào Nguyên, ta muốn đi vào Thái Vũ môn!"
Hoa Nguyệt Vân xem thường nói: "Thái Vũ môn? Thẩm công tử, ngươi phải biết Thái Vũ môn là một nơi khó đi vào nhất trong bát đại phái, mặc kệ ngươi thiên tài cỡ nào, chỉ cần ngươi không thể thông qua khảo nghiệm quái đản của bọn họ, ngươi cũng sẽ bị đẩy ra ngoài cửa!"
Ánh mắt Thẩm Tường lập lòe, nói ra: "Như vậy mới có tính khiêu chiến!"
Hoa Nguyệt Vân nhíu mũi lại, tức giận hừ nhẹ nói: "Đồ ngốc, có ta dẫn ngươi vào Đan Hương Đào Nguyên ngươi cũng không vào, vậy mà muốn đi tới Thái Vũ môn quái đản kia, sau này ngươi sẽ phải hối hận!"
"Hối hận hay không thì đây chính là chuyện của ta, đa tạ Hoa trang chủ đã quan tâm!" Thẩm Tường mỉm cười đối với nàng.
Hoa Nguyệt Vân khẽ cắn môi đỏ, u oán nhìn lấy Thẩm Tường, hừ nhẹ nói: "Đừng có gọi ta là Hoa trang chủ gì đó, ta chỉ là một cái nha hoàn, ta không chịu được cái danh xưng này, nếu ngươi biết thân phận của ta, cũng đừng có cất nhắc ta như vậy... Sau này ngươi gọi ta là Nguyệt Vân đi, bằng không ta không bán đan dược cho Thẩm gia các ngươi."
Mới vừa rồi còn là một vưu vật quyến rũ có thể hút hồn người khác làm cho thần hồn người khác phải điên đảo, bây giờ lại biến thành một tiểu cô nương thích hờn dỗi, điều này làm cho Thẩm Tường nhịn không được mà cười lên: "Nguyệt Vân, bây giờ có thể nói về chuyện giá tiền của Huyết Linh Chi ngàn năm kia chưa?"
Hoa Nguyệt Vân nhấp hai miếng trà, sau khi xua tán đi cơn tức giận trong lòng thì nói ra: "Thẩm Tường, ngươi đã khăng khăng muốn bán, vậy ta không khuyên giải ngươi nữa! Ngươi thật là một tên ngốc, chẳng những bán đi linh dược trân quý này, còn không tiếp nhận lời mời tiến vào Đan Hương Đào Nguyên của ta... Tiết Tiên Tiên vị thiên chi kiều nữ này làm sao lại coi trọng một tên ngốc như ngươi cơ chứ?"
Nói đến đây, trên gương mặt xinh đẹp của Hoa Nguyệt Vân lại tràn đầy sự tức giận, tuy nhiên khi nàng ta tức giận ngược lại lại có một loại vẻ đẹp khác, Thẩm Tường thấy được thì trong lòng âm thầm than thở, nếu như để Hoa Nguyệt Vân biết được thì nhất định sẽ tức điên lên.
"Ngươi cần tiền vội như vậy, ta cho ngươi mượn là được rồi, mặc dù ta chỉ là một cái nha hoàn, nhưng linh tiền cũng có không ít, hơn nữa ta còn có thể tùy ý điều động linh tiền của Đan Hương Dược trang." Hoa Nguyệt Vân nói.
"Nữ nhân thật sự là dài dòng, nói cái giá tiền cho ta đi! Ta không muốn nợ ngươi." Thẩm Tường bĩu môi nói.
Hoa Nguyệt Vân xì nhẹ một tiếng, nói ra: "Bốn mươi vạn đại linh tiền."
Cái giá tiền này để cho Thẩm Tường hết sức hài lòng, hắn gật đầu nói ra: "Tuy nhiên ta còn phải mua sắm một số linh dược ở nơi này của ngươi."
Thẩm Tường lấy ra một từ giấy và Huyết Linh Chi ngàn năm kia, Hoa Nguyệt Vân tiếp nhận Huyết Linh Chi ngàn năm kia, thở dài một tiếng: "Nếu như ngươi tiến vào Đan Hương Đào Nguyên, trở thành đệ tử chân truyền, ta có thể trở thành nha hoàn của ngươi ... đến lúc đó cả một đời ta sẽ là người của ngươi."
Lông mày Thẩm Tường nhớn lên, đây chính là sự dụ hoặc lớn, nhưng hắn vẫn là cự tuyệt: "Tiểu nha đầu Tiên Tiên này sẽ nổi máu ghen."
Hoa Nguyệt Vân thè lưỡi, nói ra: "Nói chuyện với đồ ngốc như ngươi sẽ bị ghẹt thở mà chết, chờ ta quay lại."
Nhìn thấy vòng eo mê người kia của Hoa Nguyệt Vân dung đưa rời khỏi, Thẩm Tường thở dài một hơi, lúc này Tô Mị Dao cười hì hì nói: "Tiểu yêu tinh này xác thực rất lợi hại! Nếu như nàng ta có thể làm nữ nhân của một đệ tử chân truyền vậy đúng là một chuyện không tồi, ngươi phải biết ở trong những môn phái võ đạo kia, đệ tử chân truyền thế nhưng là có thân phận rất cao."
Thẩm Tường hỏi: "Tại sao?"
Bạch U U nói ra: "Đệ tử chân truyền bình thường đề là trên Chân Vũ cảnh, những môn phái võ đạo kia tuy rằng rất lớn, tuy rằng có rất nhiều đệ tử, nhưng đệ tử chân truyền lại không nhiều, hơn nữa đệ tử chân truyền đại biểu cho thực lực cơ sở của cả một môn phái."
P/S: Ta thích nào .... chương 3
Thẩm Tường sờ lên cái mũi, hắn đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, bởi vì hắn vừa mới luận võ qua với người khác, hơn nữa còn luyện một lò Đại Hồi Xuân đan, toàn thân đều là mồ hôi, ăn mặc cũng rất lôi thôi.
Hắn cười nói: "Hoa trang chủ ngươi so với hoa ở bên ngoài đẹp mắt hơn nhiều, ta chỉ là không hiểu tại sao mà Hoa trang chủ lại nhiệt tình đối đãi với ta như vậy, loại nhiệt tình này thật đúng là để cho ta cảm thấy rất nóng a!"
Nói xong, trong lòng Thẩm Tường lại mắng một câu "Yêu tinh", từ lúc đi vào tới bây giờ, hỏa lực kia ở dưới bụng hắn vẫn đang âm thầm thiêu đốt.
Tuy rằng mặt ngoài của hắn có thể trấn định lại, nhưng nội tâm vẫn là vô cùng xao động, lúc trước hắn đã từng thấy ngọc thể của Bạch U U và Tô Mị Dao, cũng đã từng tiếp xúc thân mật với Tiết Tiên Tiên một tiểu tiên nữ thoát khỏi trần tục, càng là nhìnt hấy được phong thái xuất sắc của Nữ Đế Thần Binh Thiên quốc. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, Hoa Nguyệt Vân trước mắt này đúng là hoa nhường nguyệt thẹn, cùng với mấy mỹ nhân hắn mà đã gặp qua thì có cùng một cái cấp bậc.
"Công tử có Tiết Tiên Tiên tiểu tiên nữ thiên tài này, làm sao lại để mắt tới tiểu nữ tử?" Hoa Nguyệt Vân ra vẻ tự giễu, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng hiện ra một chút vẻ hâm mộ.
Thẩm Tường quay đầu sang chỗ khác không nhìn nữ tử xinh đẹp không gì sánh được này nữa, hắn uống một chén trà cánh hoa, nói ra: "Hoa trang chủ, tiếp theo nói chính sự đi, ta muốn bán ra Huyết Linh Chi ngàn năm, ta nghĩ Hoa trang chủ chắc là sẽ cho ta một cái giá vừa ý!"
Hoa Nguyệt Vân nghe được điều này thì cũng không còn đùa giỡn tiểu nam nhân ngây thơ trước mặt nữa, ngồi xuống rốt trà cho hắn, nói ra: "Này ngược lại để cho ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn, đây chính là Huyết Linh Chi ngàn năm, ngươi là luyện đan sư chẳng lẽ không biết Huyết Linh Chi ngàn năm này rất trân quý sao? Nếu như công tử thiếu tiền tiêu xài, tiểu nữ trước tiên có thể cho ngươi mượn."
Trong lòng Thẩm Tường giật mình, hắn không nghĩ ra chính mình là có tài đức gì mà có thể để cho một cái vưu vật tuyệt sắc khuynh thành xinh đẹp thành thục này đối với hắn thân mật như thế, vậy mà có thể cho hắn mượn tiền.
"Tâm kế của nữ nhân này rất nặng, ta phải cẩn thận." Thẩm Tường biết rõ đạo lý khi không mà tỏ ra ân cần.
"Không được, ta không muốn nợ nhân tình của người khác, nếu như Hoa trang chủ không muốn, vậy thì ta đi tìm nhà khác." Thẩm Tường đứng dậy, không muốn lại bị nữ nhân này dụ hoặc tiếp nữa, dù sao đó cũng không phải là chuyện gì tốt.
Hoa Nguyệt Vân nhẹ nhàng thở dài, miệng nhỏ nhấp trà, vẻ mặt ảm đạm, âm u nói ra: "Ở trong mắt người khác mặc dù ta là một trang chủ cao cao tại thượng, nhưng thân phận của ta thật ra thì cũng chỉ là một cái nha hoàn ở bên trong Đan Hương Đào Nguyên, chỉ có điều lớn lên tương đối xinh đẹp, có chút khôn vặt, cho nên liền được phái tới tiếp quản Đan Hương Dược trang ở nơi này."
Một nữ tử đẹp như tiên nữ như vậy mà cũng chỉ là một cái nha hoàn! Thẩm Tường khó có thể tin.
"Thẩm công tử, ngươi thế nhưng là một thiên tài hiếm có, vô luận là thực lực hay là thiên phú luyện đan đều là khó có người nào ở bên trong môn phái võ đạo có thể so sánh được! Ta nói ra đi, ta muốn dẫn ngươi vào Đan Hương Đào Nguyên, bởi vì như vậy ta mới có thể đạt được ban thưởng của Đan Hương Đào Nguyên, thì mới có thể rời khỏi cái nơi có linh khí mỏng manh quỷ quái này." Hoa Nguyệt Vân bĩu môi, điềm đạm đáng yêu mà nhìn lấy Thẩm Tường.
Một môn phái võ đạo chiêu mộ được một mầm mống tốt, vậy đối với môn phái này tới mà nói cũng là một chuyện tốt, nhưng Thẩm Tường lại có chút nghi hoặc, nói ra: "Ý của ngươi là sau khi ngươi chiêu nạp ta vào Đan Hương Đào Nguyên thì ngươi sẽ được được chỗ tốt? Ngươi cũng không giống như một cái nha hoàn, ta cảm nhận được thực lực của ngươi ít nhất là ở Phàm Võ cảnh tầng tám!"
Hoa Nguyệt Vân hơi kinh hãi, nói ra: "Thẩm công tử có nhãn lực tốt, thành thật nói cho ngươi, sau khi ngươi tiến vào Đan Hương Đào Nguyên, chỉ có trở thành đệ tử chân truyền thì ta mới có thể thu được ban thưởng, bởi vì rất nhiều thiên tài đều không cách nào bước vào Chân Vũ cảnh, ta đây gặp qua cũng nhiều."
Thẩm Tường ngoài cười nhưng trong không cười nói ra: "Cũng bị ngươi lừa qua còn có rất nhiều người nữa đi!"
Miệng nhỏ Hoa Nguyệt Vân hé ra, nói: "Ta không có lừa bọn họ, đây chính là bọn họ tự nguyện đi Đan Hương Đào Nguyên, hơn nữa đến nơi đó đối với bọn hắn cũng không có hại."
Thẩm Tường lắc đầu nói: "Ta không đi Đan Hương Đào Nguyên, ta muốn đi vào Thái Vũ môn!"
Hoa Nguyệt Vân xem thường nói: "Thái Vũ môn? Thẩm công tử, ngươi phải biết Thái Vũ môn là một nơi khó đi vào nhất trong bát đại phái, mặc kệ ngươi thiên tài cỡ nào, chỉ cần ngươi không thể thông qua khảo nghiệm quái đản của bọn họ, ngươi cũng sẽ bị đẩy ra ngoài cửa!"
Ánh mắt Thẩm Tường lập lòe, nói ra: "Như vậy mới có tính khiêu chiến!"
Hoa Nguyệt Vân nhíu mũi lại, tức giận hừ nhẹ nói: "Đồ ngốc, có ta dẫn ngươi vào Đan Hương Đào Nguyên ngươi cũng không vào, vậy mà muốn đi tới Thái Vũ môn quái đản kia, sau này ngươi sẽ phải hối hận!"
"Hối hận hay không thì đây chính là chuyện của ta, đa tạ Hoa trang chủ đã quan tâm!" Thẩm Tường mỉm cười đối với nàng.
Hoa Nguyệt Vân khẽ cắn môi đỏ, u oán nhìn lấy Thẩm Tường, hừ nhẹ nói: "Đừng có gọi ta là Hoa trang chủ gì đó, ta chỉ là một cái nha hoàn, ta không chịu được cái danh xưng này, nếu ngươi biết thân phận của ta, cũng đừng có cất nhắc ta như vậy... Sau này ngươi gọi ta là Nguyệt Vân đi, bằng không ta không bán đan dược cho Thẩm gia các ngươi."
Mới vừa rồi còn là một vưu vật quyến rũ có thể hút hồn người khác làm cho thần hồn người khác phải điên đảo, bây giờ lại biến thành một tiểu cô nương thích hờn dỗi, điều này làm cho Thẩm Tường nhịn không được mà cười lên: "Nguyệt Vân, bây giờ có thể nói về chuyện giá tiền của Huyết Linh Chi ngàn năm kia chưa?"
Hoa Nguyệt Vân nhấp hai miếng trà, sau khi xua tán đi cơn tức giận trong lòng thì nói ra: "Thẩm Tường, ngươi đã khăng khăng muốn bán, vậy ta không khuyên giải ngươi nữa! Ngươi thật là một tên ngốc, chẳng những bán đi linh dược trân quý này, còn không tiếp nhận lời mời tiến vào Đan Hương Đào Nguyên của ta... Tiết Tiên Tiên vị thiên chi kiều nữ này làm sao lại coi trọng một tên ngốc như ngươi cơ chứ?"
Nói đến đây, trên gương mặt xinh đẹp của Hoa Nguyệt Vân lại tràn đầy sự tức giận, tuy nhiên khi nàng ta tức giận ngược lại lại có một loại vẻ đẹp khác, Thẩm Tường thấy được thì trong lòng âm thầm than thở, nếu như để Hoa Nguyệt Vân biết được thì nhất định sẽ tức điên lên.
"Ngươi cần tiền vội như vậy, ta cho ngươi mượn là được rồi, mặc dù ta chỉ là một cái nha hoàn, nhưng linh tiền cũng có không ít, hơn nữa ta còn có thể tùy ý điều động linh tiền của Đan Hương Dược trang." Hoa Nguyệt Vân nói.
"Nữ nhân thật sự là dài dòng, nói cái giá tiền cho ta đi! Ta không muốn nợ ngươi." Thẩm Tường bĩu môi nói.
Hoa Nguyệt Vân xì nhẹ một tiếng, nói ra: "Bốn mươi vạn đại linh tiền."
Cái giá tiền này để cho Thẩm Tường hết sức hài lòng, hắn gật đầu nói ra: "Tuy nhiên ta còn phải mua sắm một số linh dược ở nơi này của ngươi."
Thẩm Tường lấy ra một từ giấy và Huyết Linh Chi ngàn năm kia, Hoa Nguyệt Vân tiếp nhận Huyết Linh Chi ngàn năm kia, thở dài một tiếng: "Nếu như ngươi tiến vào Đan Hương Đào Nguyên, trở thành đệ tử chân truyền, ta có thể trở thành nha hoàn của ngươi ... đến lúc đó cả một đời ta sẽ là người của ngươi."
Lông mày Thẩm Tường nhớn lên, đây chính là sự dụ hoặc lớn, nhưng hắn vẫn là cự tuyệt: "Tiểu nha đầu Tiên Tiên này sẽ nổi máu ghen."
Hoa Nguyệt Vân thè lưỡi, nói ra: "Nói chuyện với đồ ngốc như ngươi sẽ bị ghẹt thở mà chết, chờ ta quay lại."
Nhìn thấy vòng eo mê người kia của Hoa Nguyệt Vân dung đưa rời khỏi, Thẩm Tường thở dài một hơi, lúc này Tô Mị Dao cười hì hì nói: "Tiểu yêu tinh này xác thực rất lợi hại! Nếu như nàng ta có thể làm nữ nhân của một đệ tử chân truyền vậy đúng là một chuyện không tồi, ngươi phải biết ở trong những môn phái võ đạo kia, đệ tử chân truyền thế nhưng là có thân phận rất cao."
Thẩm Tường hỏi: "Tại sao?"
Bạch U U nói ra: "Đệ tử chân truyền bình thường đề là trên Chân Vũ cảnh, những môn phái võ đạo kia tuy rằng rất lớn, tuy rằng có rất nhiều đệ tử, nhưng đệ tử chân truyền lại không nhiều, hơn nữa đệ tử chân truyền đại biểu cho thực lực cơ sở của cả một môn phái."
P/S: Ta thích nào .... chương 3