Ngạo Thiên(Đấu Phá+LOL+Kim Dung)
Chương 14 : Lần Đầu chiếu đấu
Ngày đăng: 02:04 27/06/20
Ô Thản Thành tuy là toà thành nhỏ nhất trong thập đại chủ thành của Gia mã Đế Quốc nhưng dù sao cũng là chủ thành. Lượng người ra vào giao dịch mua bán cực lớn, chủ yếu là thương nhân và dong binh.
Dẫn Tiêu Nhược Tuyết đi dạo khắp nơi, bỗng 1 thiếu niên dúi 1 mảnh giấy vào tay hắn, vừa nhìn hắn liền biết đó là Tiêu Thất, đưa mặt đọc thông tin mà Tiêu Thất đem lại, khoé miệng Tiêu Phong khẽ nhếch.
-Nào Tuyết Nhi đi đánh cẩu nào.
-Gì Phu Quân, cẩu nào.
Tiêu Nhược Tuyết vừa nghe liền cao hừng hỏi, làm hắn suy nghỉ tính cách của nàng là lạnh lùng lúc trc hay tính cách yêu hết mình bây giờ a. Dẫn Tiêu Nhược Tuyết đi 1 lúc lâu thì trước mặt hai người hiện ra 1 đám đông.
Ngày hôm nay không hiểu sao Huân Nhi có chút nhàm chán, định ra ngoài dạo phố, vừa đi được 1 lúc, một đạo thanh lãng tiếng cười, bỗng nhiên từ phía trước truyền đến.
-Di, đây không phải Huân Nhi tiểu thư sao? A a, không nghĩ tới sẽ gặp mặt ở đây, thật sự là duyên phận a.
Nhẹ nhàng nhíu mày, Huân Nhi nhìn về phía thanh âm phát ra, thấy một đám người đi đến, đi đầu là một vị quần áo hoa quý thanh niên.
Thanh niên tuổi khoảng hai mươi, bộ dáng có chút anh tuấn, bất quá sắc mặt có chút trắng nhợt, đôi mắt nóng cháy nhìn đình đình ngọc lập thanh xuân thiếu nữ, trong ánh mắt, không che dấu ái mộ.
Nhìn anh tuấn thiếu niên thần tình hân hỉ, Huân Nhi khẽ nhíu mày, cũng không nghe hắn gọi, xoay người bước đi.
-Huân nhi tiểu thư!
Nhìn thấy Huân Nhi xoay người, bộ mặt tái nhợt của thanh niên anh tuấn kia lập tức trở nên cấp bách, chân bước nhanh thêm mấy phần, cuối cùng đứng chắn ngang trước mặt Huân Nhi. Bị thanh niên cản đường, Huân Nhi đành phải dừng bước, đôi mắt như thu thuỷ nhíu lại, nhìn thanh niên với vẻ lười nhác, cũng không nói một lời.
-Huân Nhi tiểu thư...
Bị nhìn chằm chằm bởi đôi mắt như thu thuỷ kia, thanh niên suốt ngày chạy theo mỹ nữ kia hô hấp lại trở nên gấp gáp, thường thường thì mồm năm miệng mười, bây giờ thì một câu cũng không nói ra được.
-Áo Ba thiếu gia, nếu không có chuyện gì, xin hãy đứng tránh sang một bên, ta còn có chuyện phải làm.
Nhìn thanh niên vẻ mặt có chút đỏ lên, Huân Nhi cuối cùng cũng mở miệng, âm thanh nhỏ nhẹ mềm mại, khiến cho bộ mặt của thanh niên đang đứng đối diện chợt trở nên đỏ hồng như có bệnh.
-Ha ha, Huân Nhi tiểu thư, ngươi đến phường thị để mua thứ gì? Vừa lúc tại hạ đang nhàn rỗi, không bằng chúng ta cùng đi mua sắm đi?
Trong lòng thầm hít vào một hơi, nụ cười trên mặt Áo Ba Đồ, sáng lạn mà ôn hoà, phối hợp với thân phận và tướng mạo của thanh niên, đã từng giúp hắn mấy lần ôm được mỹ nữ về nhà.
- Áo Ba thiếu gia, ta đã nói rồi, ta còn có chuyện! Ngươi có thể tránh ra được không?
Huân Nhi cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, giọng nói bình thản không có chút giao động.
Bị Huân Nhi cự tuyệt thẳng thừng, Áo Ba Đồ khoé miệng hơi giật giật, nhưng nụ cười trên mặt vẫn như cũ, tay thò vào trong ngức tìm tòi một hồi, cuối cùng rút ra một cái vòng tay, vòng tay có màu vàng lam nhạt, là do sắt kim lam đúc thành, ở chỗ nối của vòng tay có treo một cái ma tinh màu lục được mài thành hình tròn, ánh sáng màu lục từ đó nhè nhẹ toả ra, xem ra, chiếc vòng tay được chế tạo rất đẹp đẽ này, cũng rất là xa xỉ.
-Ha ha, Huân Nhi tiểu thư có việc, Áo Ba Đồ mà ngăn trở là có chút làm khó tiểu thư rồi.
Áo Ba Đồ cẩn thận cầm chiếc vòng tay, ân cần cười nói:
-Đây là một chiếc vòng tay mộc linh ta mới đặc ý mua được ở phường thị, tuy không thể coi là vật quý trọng gì, nhưng trên vòng còn có một cái mộc thuộc tính ma tinh cấp một, giúp ích rất nhiều cho việc hồi phục đấu khí, Huân Nhi tiểu thư bây giờ vẫn chưa phải là đấu giả, chiếc vòng này đối với tiểu thư mà nói, quả thực là vật trang sức rất tốt, một chút thành ý, Huân Nhi tiểu thư đừng nên cự tuyệt, nếu không, Áo Ba Đồ thật là mất mặt với đám thuộc hạ đó...
Ánh mắt Huân Nhi vậy bình thản nhìn Áo Ba Đồ.
-Tránh ra ta có việc, xin mời Áo Ba thiếu gia tránh ra.
Ánh mắt Áo Ba Đồ thoáng âm trầm, khéo miệng nhếch lên -Huân Nhi tiểu thư, ta chỉ muốn tặng nàng đồ vật mà thôi, hôm nay nàng k nhận thì đừng mong rời khỏi đây.
-Ngươi….
Khuôn mặt Huân Nhi lạnh lung nhìn Áo Ba Đồ, đấu khí trong người vận chuyển, khí tức Cửu Đoạn Đấu Khí toả ra. Áo Ba Đồ nhìn Huân Nhi toả ra khí thể Cửu Đoạn thoáng giật mình nhưng nghỉ lại đoàn người mình có 2 Cửu Đoạn 2 Bát Đoạn thì tâm trạng khẩn trương thoáng buông lỏng.
-Haha, Huân Nhi tiểu thư muốn từ trong đoàn người chung ta thoát ra sao.
Thấy Áo Ba Đồ chế diệu mình, Huân Nhi quan sát xung quang thấy 4 tên đi cùng Áo Ba Đồ khí thế k thua kém mình bao nhiêu, đôi mày thanh tú thoáng nhíu lại.
-Ồ, Áo Ba thiếu gia thật oai phong nha, bạch nhật đoạt khuê nữ nha, tại hạ khâm phụ, khâm phụ.
Trong đám người vây quanh, 1 đôi nam nữ bước ra, thanh âm vừa rồi chính là từ thiếu niên phát ra. Đôi nam nữ này không ai khác chính là Tiêu Phong và Tiêu Nhược Tuyết.
-Thì ra là Tiêu gia Tứ Thiếu Gia, hân hạnh.
Thấy Tiêu Phong cùng Tiêu Nhược Tuyết đi đến, ánh mắt của Áo Ba Đồ thoáng co rút, dù chỉ 1 thoáng Tiêu Phong vẫn nhìn thấy.
- Áo Ba thiếu gia, từ trc đến này k phải loại sắc lang chiếm đoạt dân nữ, không biết sao lại cưỡng đoạt thê tử của ta vậy.
Tiêu Phong vừa nói ra, cả bọn giật mình, Tiêu Phong vội vàng đánh mắt cho Huân Nhi. Huân nhi là người thông minh, biết tình huống của mình muốn thoát rất khó khan.
-Không có khả năng, Huân Nhi k thể là thê tử của ngươi được.
-Sao lại k thể.
Để chứng minh Tiêu Phong đưa tay ôm Huân Nhi vào lòng, thân hình mảnh khảnh của Huân Nhi bỗng cứng lại, bất quá chậm rãi mềm ra khi ngửi thấy khí tức nam tử của hắn. Nhìn thấy nữ thần trong long mình tựa vào ngực nam tử khác, Áo Ba Đồ hai mắt đỏ bừng tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm Tiêu Phong như muốn nuốt sống hắn.
Thân là thiên tài của Áo Ba gia tộc 18 tuổi Cửu Đoạn Đỉnh Phong Đấu Khí, được mọi người tung hô, tâm lý Áo Ba Đồ luôn cho mình là người sáng chói nhất Ô Thản Thành, lúc này người con già mà hắn để ý lại ngã vào long kẻ mà trong suy nghĩ cảu hắn không đáng 1 xu, hai con mắt Áo Ba Đồ đỏ bừng.
-Ta giết ngươi.
Tay trái Áo Ba Đồ nắm chặt thành quyền, vung tay lao về phía Tiêu Phong. Tiêu Phong chỉ chờ có vậy, hắn muốn Áo Ba Đồ động thủ a.
-Lướt Gió Tiêu Phong thuấn di tại chổ xuất hiện cách đó 1m thả Huân Nhi trong ngực ra, lôi Tử Tinh Kiếm trong hành trang.
-Áo Ba thiếu gia, k cần phải nóng nảy vậy đâu.
-Bão Kiếm.
Một Phong Bạo từ Tử Tinh Kiếm phát ra lao về phía Áo Ba Đồ, lúc này Áo Ba Đồ đang lao về phía Tiêu Phong, tránh đã không kịp.
-Đại Địa vi Sơn Một ngọn tiểu sơn hiện ra trước mặt Áo Ba Đồ, lúc này Phong Bạo cũng lao đến.
-Ầm.
Áo Ba Đồ bị hất văng lên trời, tạm thời mất khống chế trên không, Tiêu Phong chờ chính là lúc này.
-Trăn Trối.
Mang theo Tử Tinh Kiếm, Tiêu Phong xuất hiện bên cạnh Áo Ba Đồ, hằng hà sa số kiếm khí chém vào người Áo Ba Đồ.
-Đi xuống.
Sau 5s Tiêu Phong chỉ mũi kiếm lên trời, đạp mạnh xuống người Áo Ba Đồ.
-Bùm.
Thân thể Áo Ba Đồ đập mạnh xuống mặt đường trong sự sững sờ của hộ vệ Áo Ba Gia Tộc.
-Thiếu Gia.
Lúc này, bọn họ mới tỉnh dậy trong cơn ngây người.
Dẫn Tiêu Nhược Tuyết đi dạo khắp nơi, bỗng 1 thiếu niên dúi 1 mảnh giấy vào tay hắn, vừa nhìn hắn liền biết đó là Tiêu Thất, đưa mặt đọc thông tin mà Tiêu Thất đem lại, khoé miệng Tiêu Phong khẽ nhếch.
-Nào Tuyết Nhi đi đánh cẩu nào.
-Gì Phu Quân, cẩu nào.
Tiêu Nhược Tuyết vừa nghe liền cao hừng hỏi, làm hắn suy nghỉ tính cách của nàng là lạnh lùng lúc trc hay tính cách yêu hết mình bây giờ a. Dẫn Tiêu Nhược Tuyết đi 1 lúc lâu thì trước mặt hai người hiện ra 1 đám đông.
Ngày hôm nay không hiểu sao Huân Nhi có chút nhàm chán, định ra ngoài dạo phố, vừa đi được 1 lúc, một đạo thanh lãng tiếng cười, bỗng nhiên từ phía trước truyền đến.
-Di, đây không phải Huân Nhi tiểu thư sao? A a, không nghĩ tới sẽ gặp mặt ở đây, thật sự là duyên phận a.
Nhẹ nhàng nhíu mày, Huân Nhi nhìn về phía thanh âm phát ra, thấy một đám người đi đến, đi đầu là một vị quần áo hoa quý thanh niên.
Thanh niên tuổi khoảng hai mươi, bộ dáng có chút anh tuấn, bất quá sắc mặt có chút trắng nhợt, đôi mắt nóng cháy nhìn đình đình ngọc lập thanh xuân thiếu nữ, trong ánh mắt, không che dấu ái mộ.
Nhìn anh tuấn thiếu niên thần tình hân hỉ, Huân Nhi khẽ nhíu mày, cũng không nghe hắn gọi, xoay người bước đi.
-Huân nhi tiểu thư!
Nhìn thấy Huân Nhi xoay người, bộ mặt tái nhợt của thanh niên anh tuấn kia lập tức trở nên cấp bách, chân bước nhanh thêm mấy phần, cuối cùng đứng chắn ngang trước mặt Huân Nhi. Bị thanh niên cản đường, Huân Nhi đành phải dừng bước, đôi mắt như thu thuỷ nhíu lại, nhìn thanh niên với vẻ lười nhác, cũng không nói một lời.
-Huân Nhi tiểu thư...
Bị nhìn chằm chằm bởi đôi mắt như thu thuỷ kia, thanh niên suốt ngày chạy theo mỹ nữ kia hô hấp lại trở nên gấp gáp, thường thường thì mồm năm miệng mười, bây giờ thì một câu cũng không nói ra được.
-Áo Ba thiếu gia, nếu không có chuyện gì, xin hãy đứng tránh sang một bên, ta còn có chuyện phải làm.
Nhìn thanh niên vẻ mặt có chút đỏ lên, Huân Nhi cuối cùng cũng mở miệng, âm thanh nhỏ nhẹ mềm mại, khiến cho bộ mặt của thanh niên đang đứng đối diện chợt trở nên đỏ hồng như có bệnh.
-Ha ha, Huân Nhi tiểu thư, ngươi đến phường thị để mua thứ gì? Vừa lúc tại hạ đang nhàn rỗi, không bằng chúng ta cùng đi mua sắm đi?
Trong lòng thầm hít vào một hơi, nụ cười trên mặt Áo Ba Đồ, sáng lạn mà ôn hoà, phối hợp với thân phận và tướng mạo của thanh niên, đã từng giúp hắn mấy lần ôm được mỹ nữ về nhà.
- Áo Ba thiếu gia, ta đã nói rồi, ta còn có chuyện! Ngươi có thể tránh ra được không?
Huân Nhi cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, giọng nói bình thản không có chút giao động.
Bị Huân Nhi cự tuyệt thẳng thừng, Áo Ba Đồ khoé miệng hơi giật giật, nhưng nụ cười trên mặt vẫn như cũ, tay thò vào trong ngức tìm tòi một hồi, cuối cùng rút ra một cái vòng tay, vòng tay có màu vàng lam nhạt, là do sắt kim lam đúc thành, ở chỗ nối của vòng tay có treo một cái ma tinh màu lục được mài thành hình tròn, ánh sáng màu lục từ đó nhè nhẹ toả ra, xem ra, chiếc vòng tay được chế tạo rất đẹp đẽ này, cũng rất là xa xỉ.
-Ha ha, Huân Nhi tiểu thư có việc, Áo Ba Đồ mà ngăn trở là có chút làm khó tiểu thư rồi.
Áo Ba Đồ cẩn thận cầm chiếc vòng tay, ân cần cười nói:
-Đây là một chiếc vòng tay mộc linh ta mới đặc ý mua được ở phường thị, tuy không thể coi là vật quý trọng gì, nhưng trên vòng còn có một cái mộc thuộc tính ma tinh cấp một, giúp ích rất nhiều cho việc hồi phục đấu khí, Huân Nhi tiểu thư bây giờ vẫn chưa phải là đấu giả, chiếc vòng này đối với tiểu thư mà nói, quả thực là vật trang sức rất tốt, một chút thành ý, Huân Nhi tiểu thư đừng nên cự tuyệt, nếu không, Áo Ba Đồ thật là mất mặt với đám thuộc hạ đó...
Ánh mắt Huân Nhi vậy bình thản nhìn Áo Ba Đồ.
-Tránh ra ta có việc, xin mời Áo Ba thiếu gia tránh ra.
Ánh mắt Áo Ba Đồ thoáng âm trầm, khéo miệng nhếch lên -Huân Nhi tiểu thư, ta chỉ muốn tặng nàng đồ vật mà thôi, hôm nay nàng k nhận thì đừng mong rời khỏi đây.
-Ngươi….
Khuôn mặt Huân Nhi lạnh lung nhìn Áo Ba Đồ, đấu khí trong người vận chuyển, khí tức Cửu Đoạn Đấu Khí toả ra. Áo Ba Đồ nhìn Huân Nhi toả ra khí thể Cửu Đoạn thoáng giật mình nhưng nghỉ lại đoàn người mình có 2 Cửu Đoạn 2 Bát Đoạn thì tâm trạng khẩn trương thoáng buông lỏng.
-Haha, Huân Nhi tiểu thư muốn từ trong đoàn người chung ta thoát ra sao.
Thấy Áo Ba Đồ chế diệu mình, Huân Nhi quan sát xung quang thấy 4 tên đi cùng Áo Ba Đồ khí thế k thua kém mình bao nhiêu, đôi mày thanh tú thoáng nhíu lại.
-Ồ, Áo Ba thiếu gia thật oai phong nha, bạch nhật đoạt khuê nữ nha, tại hạ khâm phụ, khâm phụ.
Trong đám người vây quanh, 1 đôi nam nữ bước ra, thanh âm vừa rồi chính là từ thiếu niên phát ra. Đôi nam nữ này không ai khác chính là Tiêu Phong và Tiêu Nhược Tuyết.
-Thì ra là Tiêu gia Tứ Thiếu Gia, hân hạnh.
Thấy Tiêu Phong cùng Tiêu Nhược Tuyết đi đến, ánh mắt của Áo Ba Đồ thoáng co rút, dù chỉ 1 thoáng Tiêu Phong vẫn nhìn thấy.
- Áo Ba thiếu gia, từ trc đến này k phải loại sắc lang chiếm đoạt dân nữ, không biết sao lại cưỡng đoạt thê tử của ta vậy.
Tiêu Phong vừa nói ra, cả bọn giật mình, Tiêu Phong vội vàng đánh mắt cho Huân Nhi. Huân nhi là người thông minh, biết tình huống của mình muốn thoát rất khó khan.
-Không có khả năng, Huân Nhi k thể là thê tử của ngươi được.
-Sao lại k thể.
Để chứng minh Tiêu Phong đưa tay ôm Huân Nhi vào lòng, thân hình mảnh khảnh của Huân Nhi bỗng cứng lại, bất quá chậm rãi mềm ra khi ngửi thấy khí tức nam tử của hắn. Nhìn thấy nữ thần trong long mình tựa vào ngực nam tử khác, Áo Ba Đồ hai mắt đỏ bừng tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm Tiêu Phong như muốn nuốt sống hắn.
Thân là thiên tài của Áo Ba gia tộc 18 tuổi Cửu Đoạn Đỉnh Phong Đấu Khí, được mọi người tung hô, tâm lý Áo Ba Đồ luôn cho mình là người sáng chói nhất Ô Thản Thành, lúc này người con già mà hắn để ý lại ngã vào long kẻ mà trong suy nghĩ cảu hắn không đáng 1 xu, hai con mắt Áo Ba Đồ đỏ bừng.
-Ta giết ngươi.
Tay trái Áo Ba Đồ nắm chặt thành quyền, vung tay lao về phía Tiêu Phong. Tiêu Phong chỉ chờ có vậy, hắn muốn Áo Ba Đồ động thủ a.
-Lướt Gió Tiêu Phong thuấn di tại chổ xuất hiện cách đó 1m thả Huân Nhi trong ngực ra, lôi Tử Tinh Kiếm trong hành trang.
-Áo Ba thiếu gia, k cần phải nóng nảy vậy đâu.
-Bão Kiếm.
Một Phong Bạo từ Tử Tinh Kiếm phát ra lao về phía Áo Ba Đồ, lúc này Áo Ba Đồ đang lao về phía Tiêu Phong, tránh đã không kịp.
-Đại Địa vi Sơn Một ngọn tiểu sơn hiện ra trước mặt Áo Ba Đồ, lúc này Phong Bạo cũng lao đến.
-Ầm.
Áo Ba Đồ bị hất văng lên trời, tạm thời mất khống chế trên không, Tiêu Phong chờ chính là lúc này.
-Trăn Trối.
Mang theo Tử Tinh Kiếm, Tiêu Phong xuất hiện bên cạnh Áo Ba Đồ, hằng hà sa số kiếm khí chém vào người Áo Ba Đồ.
-Đi xuống.
Sau 5s Tiêu Phong chỉ mũi kiếm lên trời, đạp mạnh xuống người Áo Ba Đồ.
-Bùm.
Thân thể Áo Ba Đồ đập mạnh xuống mặt đường trong sự sững sờ của hộ vệ Áo Ba Gia Tộc.
-Thiếu Gia.
Lúc này, bọn họ mới tỉnh dậy trong cơn ngây người.