Ngạo Thiên(Đấu Phá+LOL+Kim Dung)

Chương 4 : Yasuo

Ngày đăng: 02:04 27/06/20

"Bùm".
"Rít" Một tiếng động lớn vang lên cùng đó là tiếng kiêu thảm thiết của'Nhân Diện Tri Chu'.
"Đinh, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiêm vụ"Bán hành Nhân Diện Tri Chu" tặng 1000 kim tệ, 1 lần quay thưởng".
Âm thanh hệ thống vang lên nhắc nhở.
"Phù, cuối cùng cũng xong" Sau khi đi vào khu rừng cận kề Ô Thản Thành gần 1 tuần Hệ Thống liến thông báo nhiệm vụ "Bán Hành Nhân Diện Tri Chu" cho hắn, nhiệm vụ bắt buốc hắn giết chết 100 con Nhân Diện Tri Chu gần bước vào Nhất Giai Ma Thú. Sau gần 1 tháng lăn lộn hắn cuối cùng cũng hoàn thành kèm theo đó tu vi hắn cũng bc lên Thất Đoạn Đấu Khí.
"Kiểm Tra Thuộc Tính".
Tên: Tiêu Phong.
Tu Vi: Thất Đoạn Đấu Khí.
Nghề Nghiệp: Kiếm Khách(lúc trước là Hiệp sĩ ta xin đính chính lại).
Kim Tệ: 1500.
Công Pháp :Ngạo Thiên Quyết tầng 1(Thần giai đỉnh Phong).
Skill: Kiếm Ngạo Sơn Hà(Skill kèm theo công Pháp), Sharigan(nhị câu ngọc).
Trang Bị:Tử Tinh Kiếm, Liễm Tức Hạng Liên.
Nhìn bảng thuộc tính hắn thật không biết nói gì, thân là kiếm khách lại k có bao nhiêu skill, chỉ có mỗi skill kèm theo công pháp.
Khẽ thở dài 1 hơi, Tiêu Phong mở vòng quay may mắn. Giao diện vẫn như lúc trc, 6 ô: Đấu kỹ, tuyệt học, trang bị, công pháp, kim tệ và hẹn gặp em sau. Hắn lại mang tâm lý may mắn để quay thưởng, nhìn chằm chằm vào vòng quay, hắn thầm mong nhân phẩm hắn bạo phát a.
"Ting, chúc mừng kí chủ nhận đk tuyệt học'Truyền thừa của "Lãng khách Yasuo" Nghe thanh âm của hệ thống truyền đến, hai mắt Tiêu Phong sáng lên, Yasuo a, đây là ngươi hắn hâm mộ a.
"Truyền Thừa Yasuo".
*Nhận Bộ Kĩ năng của Yasuo.
-Đạo Của Lãng Khách: Tạo ra lá chắn, chặn 1 đòn tấn công toàn lực trong cùng tu vi.
-Bão Kiếm: Chém ra 1 Phong Bạo.
-Tường Gió: Tạo ra 1 bức tường không thể vượt qua trong 5s.
-Lướt Gió: Thuấn di trong khu vực 1m(Chỉ định trước).
-Trăn Trối: Chém ra kiếm khí vô tận trong 5s lên mục tiêu trên không.
Công Pháp tu luyện: Phong Kiếm Quyết(Địa Giai Cao Cấp).
Nhìn thông báo của hệ thống, loại truyền thừa này thật bá cmn đạo.
Một lúc sau, Tiêu Phong cũng tỉnh lại trong sự hung phấn, đôi mắt nhìn về phía O Thản Thành.
“Cũng đến lúc trở về rồi” Nghĩ xong, Tiêu Phong liền thu dọn đồ đạc trở về nhà.
Khẽ đánh giá căn phòng, vẫn không thay đổi khi hắn biến mất. Cửa phòng mở ra, một thiếu nữ tay cầm cây chổi bước vào phòng.
“A a a a” Thấy trong phòng có người, theo bản năng nàng hét lên.
“Là ta Nhược Tuyết” Tiêu Phong giật mình nhắc nhở nàng. Tiêu Nhược Tuyết giật mình tỉnh lại, thấy hắn thì thở phào, tay vỗ vỗ bộ ngực đồ sộ của mình. Sau đó vui mừng chạy đến bên hắn.
“Phong ca ca, huynh đi đâu cả 1 tháng nay vậy” Tiêu Nhược Tuyết lo lắng hỏi.
“Ta đến khu rừng bên cạnh Ô Thản Thành lịch lãm” Tiêu Phong gãi gãi đầu nói. Hai mắt Tiêu Nhược Tuyết sáng lên, nhìn hắn vui mừng hỏi.
“Ca ca, bây giờ tu vi bao nhiêu”.
“Muội đoán” Tiêu Phong lơ đãng nói, sau đó cầm áo quần vào phòng tắm, để lại Tiêu Nhược Tuyết tức giận nhìn hắn. Thấy hắn không để ý đến nàng mà đi vào phòng tắm, hai mắt nàng trợn lên, môi dẫu ra như ai thiếu nợ nàng.
“Hừ, ca dấu, mai làm lễ trác thí, xem huynh có dấu đk muội k” Nàng hừ một cái, quay đầu đi về phòng. Biết tin hắn trở lại, Tiêu Hà có qua xem, dặn dó hắn sáng mai làm lễ trắc thí rồi bỏ đi.
Sáng hôm nay là buổi lễ trác thí 1 năm 1 lần của Tiêu Gia. Tiêu Gia là 1 trong 3 gia tộc lớn của Ô Thản Thành. Một gia tộc muốn không bị hao mòn theo năm tháng thì chỉ có thể dựa vào lớp trẻ.
"Đấu khí, tam đoạn".
Nhìn trắc nghiệm ma thạch có chút chói mắt năm chữ, thiếu niên mặt không chút thay đổi, thần sắc tự giễu, nắm chặt tay, bởi vì dùng lực quá mạnh làm móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, mang đến một trận đau đớn.
"Tiêu Viêm, đấu khí, tam đoạn! Cấp bậc: Cấp thấp!".
Bên cạnh trắc nghiệm ma thạch, một vị trung niên nam tử, thoáng nhìn tin tức trên bia, ngữ khí hờ hững công bố...
Trung niên nam tử vừa nói xong, không có gì ngoài ý muốn tại đám người trên quảng trường nhấc lên trận trận châm chọc tao động.
"Tam đoạn? Hắc hắc, quả nhiên không ngoài ta dự đoán, "Thiên tài" này một năm vẫn dậm chân tại chỗ!".
"Ai, phế vật này thật sự đem gia tộc mặt mũi đều mất hết.".
"Nếu tộc trưởng không phải hắn phụ thân. Loại phế vật này sớm đã bị đuổi khỏi gia tộc, tự sinh tự diệt, đâu có cơ hội ở gia tộc ăn không uống không.".
"Ai, thiên tài thiếu niên năm đó của văn ô thản thành, tại sao hôm nay lại lạc phách thành bộ dáng đó?".
"Ai biết được? Có lẽ làm việc gì đó trái với lương tâm, làm thần linh nổi giận đi...".
Chung quanh truyền đến cười nhạo cùng tiếc hận thanh âm, dừng ở thiếu niên trong tai, như một cái mũi nhọn hung hăng đâm vào tim làm thiếu niên hô hấp có chút dồn dập.
Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra thanh tú non nớt khuôn mặt, đen nhánh con ngươi mộc nhiên đảo qua chung quanh đang trào phúng đồng linh nhân, thiếu niên khóe miệng tự giễu càng thêm khổ sở.
"Những người này, đều thừa hơi như vậy sao? Có lẽ vì ba năm trước bọn họ từng trước mặt mình lộ ra khiêm tốn nhất một mặt, cho nên bây giờ muốn đòi trở về..." Khổ sở cười, Tiêu Viêm chán nản xoay người, im lặng đi tới cuối đội ngũ, cô đơn thân ảnh cùng thế giới xung quanh có chút không hòa nhập.
"Người tiếp theo, Tiêu Mị".
Nghe trắc nghiệm nhân gọi, một thiếu nữ rất nhanh chạy ra khỏi đám người, tiếng nghị luận ở xung quanh nhỏ đi rất nhiều, một đôi nóng cháy ánh mắt tập trung tại trên mặt thiếu nữ...
Thiếu nữ tuổi không quá mười bốn, tuy không tính là tuyệt sắc, bất quá khuôn mặt non nớt lại có nhàn nhạt vũ mị, thanh thuần cùng vũ mị, mâu thuẫn tập hợp, làm nàng thành công trở thành toàn trường tiêu điểm...
Thiếu nữ nhanh chóng đi lên, tay quen thuộc vuốt ve ma thạch bia, sau đó chậm rãi nhắm mắt...
Tại lúc thiếu nữ nhắm mắt, ma thạch bi đen nhánh lại hiện lên quang mang...
"Đấu khí : Thất đoạn!".
"Tiêu Mị, Đấu khí: Thất đoạn! Cấp bậc: Cao cấp".
"Da!" Nghe trắc ngiệm viên sở đọc lên thành tích, thiếu nữ ngẩng mặt lên đắc ý cười....
"Sách sách, thất đoạn đấu khí, theo tiến độ như vậy, chỉ sợ không quá ba năm thời gian, nàng có thể trở thành một chính thức đấu giả...".
"Không hổ là hạt giống của gia tộc a...".
Nghe đám người truyền đến trận trận hâm mộ thanh âm, thiếu nữ tươi cười lại nhiều thêm vài phần, hư vinh tâm, là thứ rất nhiều cô gái đều không thể kháng cự...
Cùng ngày thường mấy tỷ muội đàm tiếu, Tiêu Mị tầm mắt bỗng nhiên xuyên qua đám người, dừng trên một đạo cô đơn thân ảnh...
Nhíu mày suy nghĩ một chút, Tiêu Mị bỏ qua ý niệm trong đầu, hiện tai hai người đã không cùng một giai tầng, lấy Tiêu Viêm vài năm biểu hiện, sau khi trưởng thành, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm gia tộc hạ tầng nhân viên, mà thiên phú vĩ đại như nàng, sẽ trở thành gia tộc trọng điểm bồi dưỡng, có thể nói tiền đồ vô lượng..
"Ai..." Khẽ thở dài một tiếng, trong đầu Tiêu Mị bỗng hiện ra ba năm trước một cái ý khí phong phát thiếu niên, bốn tuổi luyện khí, mười tuổi có cửu đoạn đấu khí, mười một tuổi đột phá thập đoạn đấu khí, ngưng tụ thành công đấu khí toàn, trở thành đấu giả trẻ nhất trong trăm năm của gia tộc!.
Thiếu niên trước kia, tự tin hơn nữa có tiềm lực không thể hạn lượng, không biết đã làm bao cô gái động xuân tâm, đương nhiên cũng có cả Tiêu Mị.
Nhưng con đường của thiên tài, từ trước đến giờ luôn luôn khó khăn, ba năm trước, khi danh vọng của thiên tài thiếu niên đạt tới cao nhất, cũng đột ngột thừa nhận đả kích tàn khốc nhất, không chỉ có vừa vất vả khổ tu ngưng tụ đấu khí toàn, một đêm biến mất, hơn nữa đấu khí theo thời gian trôi qua, trở nên quỷ dị càng ngày càng ít.
Đấu khí biến mất kết quả, đó là làm thực lực không ngừng giảm đi.
Từ thiên tài, một đêm trở thành ngay cả người bình thường cũng không bằng, loại đả kích này, làm thiếu niên từ đó thất hồn lạc phách, cái tên thiên tài, cũng dần dần bị khinh thường cùng châm chọc thay thế.
Trèo càng cao, ngã càng đau, lần ngã này có lẽ sẽ không có cơ hội đứng dậy.
“Tiêu Nhược Tuyết”.
Nghe thanh âm người trắc nghiệm vang lên, tất cả thiếu niên đều im lặng.
“Chắc chỉ có Băng Tuyết Nữ Thần mới có thể so sánh với Huân Nhi a” Các thiếu niên, thiếu nữ nhỏ giọng thảo luận, trong mắt mọi người, Tiêu Nhược Tuyết là một cô nàng lạnh lùng, đâu phải tình cách khi ở cùng Tiêu Phong. Tiêu Nhược Tuyết chậm rãi đứng lên, bước về phía đài trắc thí, khuôn mặt lạnh lùng cự tuyệt ngàn dặm. Bàn tay trắng nõn đặt lên bia đá.
“Nhất Tinh Đấu Giả”.
“Tiêu..Nhược..Tuyết, Nhất Nhất Tinh Đấu Giả” Thanh âm run rẩy truyền đi khắp trường làm dậy lên làn sóng trong mỗi người.
“Mới 14 tuổi mà đã Đấu Giả a, thật yêu nghiệt”.
“Không biết Huân Nhi thể so sáng với Băng Tuyết nữ thần k a”.
Tất cả ánh mắt trong trường cùng nhìn Tiêu Nhược Tuyết. Giống như tất cả ánh mắt là điều bình thường, Tiêu Nhược Tuyết bước về phía Tiêu Phong.
Một lúc sau, tất cả mọi người mới phục hồi tinh thần. Người trắc nghiệm ho khan 1 cái lấy lại tinh thần.
“Tiêu Phong”.
“Sách sách, tên phế vật này mà cũng trắc thí sao, Tiêu Viêm còn Tam Đoạn Đấu Khí, Tiêu PHong tên phế vật này thậm chỉ không tu luyện được đấu khí a, thật là nhục nhã a”.
“Hừ, ta thật mất mắt khi ở cùng hắn”.
Tất cả thanh âm sỉ nhục, hạ lưu nhằm vào Tiêu Phong. Hai tay hắn nắm lại
“Phù, coi như chó sủa đi” Tiêu Phong ngẩn đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tất cả. Tiêu Nhược Tuyết quát:
“Các ngươi im cho ta”.
Tiêu Phong mĩm cười, xoa đầu nàng.
“Không sao đâu” Hắn bước về phía bia đá, trên đường tất cả mọi người nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ. Hai tay chậm rãi truyền đấu khí vào tấm bia.
‘Thất Đoạn Đấu Khí’.
“Tiêu Phong, Thất Đoạn Đoạn Đấu….” Trác nghiệm nhân hai mắt trợn trừng nhìn hắn như quái vật. Trên đài cao, Tiêu Hà giật mình cười lớn:
“Ha Ha, Phong Nhi, Tôt Tốt Tốt, ha ha, Nhược Nhi, nàng thấy con của chúng ta không” Vì vui mừng, Tiêu Hà nói năng loạn xí ngầu.