Ngạo Thiên(Đấu Phá+LOL+Kim Dung)

Chương 44 : Tiêu Viêm, Tiêu Phong

Ngày đăng: 02:05 27/06/20

-Viêm Nhi, ta biết bầu trời của con ở ngoài kia, Ô Thản Thành k phải nơi mà con thể hiện được tài năng của mình.
-Phụ Thân, người nghe lời ta đi mà, chỉ năm năm thôi, năm năm sau Phụ Thân không cần trốn nữa.
Tiêu Phong nhìn Tiêu Chiến năn nỉ.
-Viêm Nhi, ta đã già rồi, cùng lắm ta đi tìm mẫu thân của ngươi mà thôi.
Tiêu Chiến mỉm cười nhìn Tiêu Viêm. Trong long Tiêu Viêm cực kỳ đau khổ, hắn biết Hồn Tộc sẽ diệt Tiêu Gia, nhưng hắn không thể làm được gì.
-Phụ Thân,..
-Được rồi, ta biết ý của ngươi, đi thôi…
Tiêu Chiến ngăn Tiêu Viêm rồi quay lưng bước đi. Tiêu Viêm hai tay nắm chặt, đôi mắt đỏ bừng.
-Hồn tộc, các ngươi dám đ-ng vào phụ thân của ta, ta diệt cửu tộc của các ngươi.
-Tiêu Viêm, huynh vẫn khí phách như năm nào.
-Ai?
Tiêu Viêm quát một tiếng rồi quay sang nơi vừa phát ra âm thanh.
-Là đệ.
-Tiêu Phong? Ngươi đến đây làm gì?
Tiêu Viêm lạnh lùng nhìn Tiêu Phong nói.
-Tiêu Viêm, đệ đến thăm huynh mà thôi.
-Thăm ta? Hình như giao tình giữa hai chúng ta không nhiều đến vậy.
Tiêu Viêm châm chọc nhìn Tiêu Phong. Nghe vậy Tiêu Phong mỉm cười, đôi mắt lóe lên, 3 câu ngọc xuất hiện trong con ngươi của Tiêu Phong.
Thấy vậy, Tiêu Viêm lập tức thủ thế, như lâm đại địch nhìn Tiêu Phong, chính chiêu này đã đã thương Dược Lão.
-Huynh biết đôi mắt này được gọi là gì không.
Tiêu Phong vẫn không nhanh không chậm nói. Tiêu Viêm nhíu mày nhìn thẳng vào hai con mắt của Tiêu Phong.
-Hả, chẳng lẻ…
-Đúng vậy, hai con mắt này gọi là Tả Luân Nhãn, là huyết kế giới hạn của gia tộc Uchiha, một gia tộc thuộc làng lá.
Tiêu Phong thấy Tiêu Viêm với biểu tình kinh ngạc thì lên tiếng.
-Ngươi? Tại sao ngươi lại có được nó.
Tiêu Viêm kinh ngạc nhìn Tiêu Phong, Tiêu Viêm vẫn nghi hoặc tại sao một Đấu Giả như Tiêu Phong lại có thể đả thương được một linh hồn thể như Dược Lão, thì ra là hắn có đôi mắt chuyên tấn công linh hồn.
-Huynh không cần biết, đệ chỉ cần huynh trả lời cho đệ một câu hỏi thôi.
Tiêu Phong nhìn thẳng vào Tiêu Phong nói.
-Nếu huynh là Sasuke, huynh sẽ chọn Làng lá hay Orochimaru.
-Á…
Tiêu Viêm kinh hoàng nhìn Tiêu Phong, từng kí ức ùa về hung hăng trùng kích tâm trí của Tiêu Viêm.
-Anh Hai, nếu được làm sasuke huynh sẽ chọn ai?
Câu hỏi mà em trai của hắn từng hỏi hắn, tại sao Tiêu Phong hắn lại biết? Tại sao hắn lại biết về Naruto? Hay Tuyết nói với hắn? Không phải, lúc đó Tuyết đã đi học. Vậy hắn là ai?
Từng câu hỏi không ngừng hiện ra trong đầu Tiêu Viêm.
“Cuối đường Tiên lộ ai là đỉnh?
Có thấy Lãnh Huyết đạo thành không?”
Tiêu Phong nhìn Tiêu Viêm trầm giọng ngâm 2 câu thơ. Hai câu thơ đó chính là Tiêu Phong ở kiếp trước đã viết cho Tiêu Viêm.
Kiếp trước, ba anh em hắn nắm giữ tất cả các mạch về tài chính, quân sự, chính trị của thế giới. Tiêu Viêm nắm giữ Chính trị, cơ hồ hắn là người đứng trên đỉnh của thế giới nhưng cuối cùng ba anh em hắn bị một nhóm người Tu Chân giết chết.
-Ngươi? Cuối cùng là ai?
-Huynh vẫn chưa nhận ra sao.
Tiêu Phong nhìn Tiêu Viêm, cười mà không cười nói.
-Phu Quân, chàng có trong đó không?
Đúng lúc này, thanh âm Tiêu Nhược Tuyết vang lên.
-Tuyết Nhi, ta ở đây.
Cửa biệt viện mở ra, Tiêu Nhược Tuyết bước vào, khuôn mặt trắng bệch, thấy vậy Tiêu Phong tim nhói một cái.
-Tuyết Nhi sao thế.
Ôm Tiêu Nhược Tuyết vào lòng, Tiêu Phong ôn nhu hỏi.
-Thiếp không sao, chỉ nhớ chàng thôi.
-Tuyết, hắn là ai, muội nói cho ta biết.
Tiêu Viêm nhìn Tiêu Nhược Tuyết hỏi.
-Chàng là Phu Quân của muội.
Tiêu Nhược Tuyết nhìn Tiêu Phong hạnh phúc nói.
-Phu Quân? Chẳng lẽ muội quên đi hắn rồi sao.
-Anh hai, em chưa bao giờ và cũng không bao giờ quên đi anh ấy cả.
Tiêu Nhược Tuyết nhìn Tiêu Viêm nghiêm túc nói.
-Vậy hắn là ai? Chẳng lẻ hắn là em trai ta sao.
Tiêu Viêm nhìn Tiêu Nhược Tuyết hét lên, đôi mắt đỏ bừng. Mọi chuyện hôm nay đã vượt qua sự chịu đựng của Tiêu Viêm.
-Đúng vậy.
Tiêu Phong cùng Tiêu Nhược Tuyết đồng thanh nói. Tiêu Viêm đứng hình nhìn hai người.
-Ta không tin, cút, cút khỏi nhà ta.
Tiêu Viêm phẫn nộ nhìn hai người quát.
-Anh hai…
-Được rồi Tuyết Nhi, anh hai tinh thần không được tốt, lúc khác chúng ta lại đến.
Tiêu Phong ngăn Tiêu Nhược Tuyết rổi nhìn Tiêu Viêm.
-Anh Hai, anh có tin hay không cũng tốt, nhưng e, chỉ nói với anh một câu, Ma Thú sâm lâm cùng Sa Mạc Tháp Qua Nhĩ, có hai người…, anh hiểu ý em mà.
Tiêu Phong nói một câu rồi ôm Tiêu Nhược Tuyết đi ra khỏi biệt viện. Tiêu Viêm nhìn chằm chằm hai người. Hai người vừa đi, Tiêu Viêm hồi phục lại hình dáng, còn đâu bộ dáng phẫn nộ vừa rồi.
-Tốt, không hỗ là em trai của ta, haha…
-Tiểu Viêm Tử, hắn thật sự là…
-Đúng vậy, từ khi hắn hỏi câu đó thì ta đã biết là hắn rồi.
Tiêu Viêm nhìn lên trời nói, Dược lão nhìn Tiêu Viêm một cái rồi chui vào trong giới chỉ.
-Lão thiên, ngươi cho ba anh em ta xuyên qua đây là có ý gì?
Trong không gian.
-Phu quân, chàng không cho thiếp đi cùng sao.
Tiêu Nhược Tuyết nhìn Tiêu Phong, hai mắt chảy nước mắt nói.
-Tuyết Nhi, nghe lời ta được không, chỉ một lần này thôi.
-Huhu, thiếp thật sự không muốn xa chàng mà.
Tiêu Nhược Tuyết nhào vào lòng hắn khóc rống lên.