Ngày Em Đến

Chương 10 :

Ngày đăng: 04:41 19/04/20


Cười đùa một lúc, tâm trạng của Trương Tư Ninh vui vẻ hơn rất nhiều, cô hỏi: “Anh cũng chưa ăn tối sao?” Hiện tại đã hơn tám giờ tối, thời gian cũng không còn sớm. Vệ Cẩm Huyên nghĩ cô không muốn làm phiền mình, liền giải thích: “Vừa từ tiệc rượu ra, chỉ ăn một ít.” Nghĩ đến chuyện lần trước anh bị ngộ độc rượu, Trương Tư Ninh có chút tức giận: “Anh đừng có vết thương liền sẹo đã quên đau, vẫn nên uống ít rượu thôi.”



Nghĩ lại chuyện lần trước, biết cô có ý tốt, khóe môi Vệ Cẩm Huyên không nhịn được khẽ cong lên, dịu dàng nói: “Sau này sẽ cố gắng uống ít.”



Trương Tư Ninh cũng biết, với thân phận của Vệ Cẩm Huyên, chắc chắn giao tiếp rất nhiều, không thể nào không uống rượu được, dù sao cô cũng chỉ cố gắng làm hết trách nhiệm một người bạn, chứ không có quyền gì mà can thiệp vào tự do của người ta.



Có điều lúc này cô thật sự không muốn đi ra ngoài, lại không muốn phụ ý tốt của anh, suy nghĩ một chút liền đề nghị: “Hay là ăn ở nhà đi, tôi biết nấu cơm mà.”



Đối với câu ‘Tôi biết nấu cơm’ của cô, Vệ Cẩm Huyên vô cùng nghi ngờ, nhưng anh cũng không phản đối mà rất vui vẻ đồng ý.



Trương Tư Ninh sống ở tầng hai, đi cầu thang nhỏ trong tiệm hoặc sử dụng thang máy ngoài cửa chính đều có thể lên được. Tình trạng của Vệ Cẩm Huyên khá đặc biệt, nếu đi cầu thang, chân anh sẽ không tiện, nhưng nếu bảo anh sử dụng thang máy bên ngoài, hoặc ở dưới nhà đợi cô mang thức ăn xuống, cả hai cách nói đều có thể khiến người ta tổn thương. Nếu là người khác sẽ thấy rất khó xử, nhưng Trương Tư Ninh cảm thấy chuyện này chẳng có gì phải giấu diếm, cần gì phải nhìn anh với ánh mắt như thể anh bị bệnh nan y vậy chứ, cô nhìn chân anh trực tiếp hỏi: “Anh muốn lên nhà trên lầu ngồi một chút, hay là đợi tôi làm thức ăn xong rồi mang xuống?”



Vệ Cẩm Huyên thích nhất sự thẳng thắn thoải mái của cô, từ sau tai nạn xe cộ, anh đã thấy quá nhiều người nhìn anh với ánh mắt khác thường. Cho dù là ý tốt hay xấu, đều khiến anh cảm thấy chán ghét, chẳng qua anh chỉ bị gãy chân, cũng đâu phải bị phá sản, họ nhìn anh giống những kẻ đáng thương nhất trên đời. Nói chuyện thẳng thắn giống Trương Tư Ninh, không cần băn khoăn về cảm nhận của anh, ngược lại càng làm anh thấy dễ chịu hơn.



“Không để ý việc tôi lên nhà em ngồi một chút chứ?” Anh cười trêu cô.
Tiệm hoa mở cửa thêm một ngày, đến ba mươi tết Trương Tư Ninh không bán nữa, cái chính là do chị chủ siêu thị bên cạnh quá nhiệt tình, cứ thích hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, nếu thấy giao thừa mà cô vẫn trơ trọi một mình không biết sẽ còn chạy qua nói tới cái gì. Nên cô chỉ ở nhà vẽ tranh, cố gắng vẽ xong bức tranh còn đang dang dở kia, để đem treo trang trí trong tiệm.



Buổi chiều, Kim Giai Di gọi điện thoại tới hỏi cô có muốn sang nhà cô ấy đón năm mới không, còn nói ba mẹ cô ấy rất hoan nghênh. Năm mới là dịp để mọi người trong gia đình quây quần đoàn tụ, một người ngoài như cô đến nhà người ta coi sao được, người ta khó chịu mà bản thân cô cũng không thoải mái. Nên Trương Tư Ninh lấy cớ đã có hẹn với người khác khéo léo từ chối. Không biết có phải bình thường Trương Tư Ninh đã để lại cho người ta ấn tượng tốt rằng mình rất ngoan ngoãn không mà Kim Giai Di cũng không nghi ngờ gì. Chỉ nhiều chuyện bát quái hỏi hẹn với ai, có phải là một anh chàng soái ca đẹp trai không, Trương Tư Ninh nói tạm thời giữ bí mật, ậm ờ ứng phó mấy câu rồi cúp điện thoại.



Trời vừa chập choạng tối, bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ liên tiếp. Ở Vũ Lăng không cấm đốt pháo vào dịp này vì dù sao cũng là lễ mừng năm mới. Hôm qua, Trương Tư Ninh đặc biệt chạy đến Carrefour mua gà, cá và cả thịt heo…, cô nhào bột mì gói bánh chẻo, nấu bánh trôi, còn làm thêm mấy món ăn, rồi ngồi ở phòng khách vừa ăn vừa xem chương trình cuối năm. Bên ngoài, tiếng pháo nổ rung trời, càng làm tăng thêm sự tĩnh mịch trong phòng, Trương Tư Ninh không muốn ăn gì, chỉ bày ra cho có vậy thôi.



Lúc chín giờ, chuông điện thoại vang lên, là cô út trong nhà gọi tới. Trương Tư Ninh do dự một lúc rồi bắt máy: “Alo, cô út.” Chưa kịp dứt lời, bên kia đã truyền đến âm thanh giận dữ: “Trương Tư Ninh, con nhỏ chết tiệt này! Cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại sao! Gọi nhiều như vậy không bắt máy, nhắn tin cũng không thèm trả lời, cô muốn làm gì hả!? Có biết trong nhà lo lắng đến mức nào không! Ông nội lo lắng đến mức suýt nữa vào bệnh viện! Cô có còn là đứa trẻ ba tuổi nữa đâu mà không chịu hiểu chuyện thế hả!”



Trương Tư Ninh mím môi lắng nghe không nói gì, cô nghe thấy tiếng ông nội mình phía bên kia thì thào: “Cô mắng con bé làm gì, mắng làm gì, mau đưa điện thoại cho ta…” Nghe những lời như vậy, nước mắt Trương Tư Ninh không kìm được rơi xuống, khổ sở vô cùng.



“Alo, Tư Tư à, ông nội đây.” Nghe được âm thanh già nua quen thuộc của ông nội, Trương Tư Ninh nghẹn ngào gọi một tiếng: “Ông nội,” sau đó khóc òa, vô cùng ấm ức. Mấy ngày nay, chỉ cần là điện thoại ở nhà gọi đến cô đều không nghe, tin nhắn cũng không đọc mà trực tiếp xóa đi, không phải cô nhẫn tâm, mà thật sự cô rất hận, không muốn liên lạc với gia đình. Nhưng hôm nay, lại nghe thấy giọng nói của ông nội, người luôn yêu thương cô từ nhỏ, Trương Tư Ninh thật sự đau lòng, đau đến không chịu nổi!



“Tư Tư, con đừng khóc, đừng khóc, ông nội biết con tủi thân, mẹ con cũng uất ức, ông nội cũng không muốn mà, con đừng giận ông nội được không, ông lớn tuổi rồi, không sống được bao lâu nữa, coi như nghĩ đến ông nội đã yêu thương con từ nhỏ, trở lại thăm ông một chút, được không?”