Ngày Em Đến

Chương 101 :

Ngày đăng: 04:42 19/04/20


Vệ Ý khóc mãi trên xe cho tới khi ngủ thiếp đi, có thể vừa rồi ở linh đường nhóc con thật sự bị hoảng sợ. Đợi sau khi trở về khách sạn, đặt con vào nôi xong, Trương Tư Ninh khẽ trao đổi với Vệ Cẩm Huyên: “Hay là ngày mai đừng mang con theo, con còn nhỏ quá, trời lại lạnh, ngày mai để thím Tào tiểu Trịnh và mấy người nữa ở lại chăm sóc con, anh với em tới đó là được rồi, ông nội sẽ không trách đâu.”



Vệ Cẩm Huyên đương nhiên không phản đối, anh gật đầu đồng ý: “Em sao rồi?” Lớn nhỏ gì anh cũng lo lắng chăm sóc hết, vừa rồi cô vợ nhỏ của anh khóc lóc thương tâm như vậy, anh lo buổi tối cô lại gặp phải ác mộng.



Trương Tư Ninh nói không có việc gì, nhìn ông xã hỏi ngược lại: “Anh thì sao? Chân có đau không ạ?” Anh đi đứng bất tiện, quỳ lạy như vậy thật sự là làm khổ anh, tuy ngoài miệng Trương Tư Ninh không nói ra, nhưng trong lòng rất cảm động.



Lúc trước đã trải qua mấy lần tranh cãi về chuyện cái chân bị thương của anh, hai vợ chồng đã sớm đạt được nhận thức chung, nên Vệ Cẩm Huyên cũng không giấu diếm, cười khổ mà nói: “Có chút đau.” Đã nhiều năm qua, anh chưa từng quỳ xuống cúi lạy ai, lần quỳ lạy trước đó là khi ông nội anh qua đời, lúc đó chân anh vẫn còn nguyên vẹn. Chuyện đã cách nhiều năm, bây giờ đột nhiên quỳ lạy, lại chỉ có một chân, rất khó để khống chế được sức lực, điểm tựa cũng không có, lúc đó nếu không phải có bà xã kịp đỡ, có lẽ anh đã bị mất mặt rồi.



Trương Tư Ninh vừa nghe thấy vậy, vô cùng sốt ruột, vội vàng đỡ ông xã ngồi xuống giường, cuộn ống quần bên trái của anh lên, rất cẩn thận gỡ chân giả ra, nhìn chỗ vết thương nơi bị gãy vừa đỏ vừa sưng lên, có vài chỗ còn muốn rịn máu, cô hoảng hốt: “Sao lại nghiêm trọng như vậy?!” Đây là chuyện cô hoàn toàn không thể nào nghĩ tới, dù sao chỉ quỳ xuống một lúc, lại là quỳ trên nệm mềm.



Vệ Cẩm Huyên nhìn thấy cũng rất kinh ngạc, anh nói: “Lúc quỳ xuống anh chỉ thấy hơi đau, không nghĩ tới cọ sát mạnh vậy.”



Nhìn vết thương có chút dữ tợn, hốc mắt Trương Tư Ninh ẩm ướt, trong lòng rất tự trách bản thân, nhưng có những lời cô không thể nào nói ra được, vì nói ra sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Vệ tiên sinh nhà cô. Ngón tay cô nhẹ nhàng mơn trớn miệng vết thương, cô ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng rực tựa ánh sao, giọng nói rất đáng thương: “Vệ tiên sinh, anh như vậy là không được đâu, em phát hiện hình như em yêu anh nhiều hơn rồi, làm sao bây giờ?”



Cô biến chuyện khó xử của anh thành khổ nhục kế.



Vệ Cẩm Huyên thông minh như vậy, sao lại không nhìn ra bà xã mình đang tự trách bản thân, dĩ nhiên cũng nhìn thấy cô cố gắng hết sức để anh không phải xấu hổ vì khuyết tật của mình, trong lòng cảm thấy khá tệ, nhưng anh thích cách bày tỏ của cô, véo mũi cô nói: “Yêu anh nhiều hơn không tốt sao?”
Nếu bảo thím Tào vào ngủ cùng, thì lại cảm thấy có chút không được tự nhiên. Trong phòng ngủ chỉ có một cái giường, không thể nào cô và thím Tào ngủ chung được đúng không? Nếu không ngủ trên giường, thím Tào sẽ phải ngủ trên sofa, thím lớn tuổi vậy rồi, chuyện này….cô không nỡ.



Hôm sau, lúc Trương Tư Ninh đến linh đường của ông nội đốt giấy tiền vàng, cô cũng không thấy có gì khác thường, chỉ có thím út Lý Mẫn gần đây bắt đầu nói chuyện lại với cô có hỏi sao không thấy Vệ tiên sinh đến, Trương Tư Ninh nói anh có việc tạm thời phải về Vũ Lăng trước.



Một ngày này bình thường qua đi, nhưng hôm sau lúc đến đốt giấy tiền vàng, Trương Tư Ninh liền cảm thấy có điều khác lạ, không phải có người thất lễ nói gì cô, chỉ là ánh mắt…..Cái loại ánh mắt không nói ra nhưng tựa như phát hiện điều gì đó, ánh mắt đánh giá làm cô có chút không thoải mái, một hai người thì không sao, nhưng nhiều người như vậy thật khiến người ta chán ghét.



Cũng may hôm sau là ngày hỏa táng ông cụ. Buổi chiều khi gọi điện thoại video với Vệ tiên sinh, Trương Tư Ninh liền phun một tràng: “Những người đó thật nhàm chán vô vị mà, nhìn em thì ích lợi gì chứ, em không phải Phương Y Chân cũng không phải Vệ Cẩm Thiệu, có nhìn cũng có nở ra được bông hoa nào đâu mà nhìn.”



Bắt đầu từ hôm qua, tin tức của Vệ Cẩm Thiệu và Phương Y Chân bùng nổ mạnh mẽ trong nước, mức độ chú ý của người ta hoàn toàn vượt quá phạm vi dự đoán của Trương Tư Ninh. Bây giờ chỉ cần mở mạng ra, khắp nơi đều là tin tức của hai mẹ con này. Cô cũng là lần đâu tiên thông qua internet nhìn ảnh chụp trên đó, mới biết thì ra Vệ Cẩm Thiệu và Phương Y Chân có dáng vẻ thế này.



Quả thật dáng vẻ của Vệ Cẩm Thiệu rất có tiền vốn để kiêu ngạo, nếu như bỏ qua hết những thành kiến bất bình ….thật lòng mà nói, Vệ tiên sinh nhà cô không đẹp trai bằng anh mình. Về phần Phương Y Chân….nhìn qua thật sự không giống một người ngoài năm mươi, chăm sóc vô cùng tốt, nhìn chỉ khoảng hơn ba mươi, dáng vẻ rất xinh đẹp ý vị, Trương Tư Ninh vẫn luôn cảm thấy mình xinh đẹp nhưng không thể phủ nhận bà thím này so với cô còn cao hơn một bậc, không phải đẹp hơn cô mà có một khí chất rất đặc biệt.



Xem qua ảnh chụp của hai người, rồi xem xét lại mối quan hệ giữa hai mẹ con này, Trương cô nương rất không có nguyên tắc nghĩ, quan hệ loạn luân bừa bãi này không phải không lý giải được.



Vệ tiên sinh dịu dàng trấn an bà xã, nhìn bé con mũm mĩm ở đầu bên kia điện thoại, nét mặt anh càng mềm mại hơn, anh nhẹ nhàng nói: “Ngày mai là tang lễ, người đông đúc, lúc đó em cẩn thận một chút, đừng mang con theo, nhớ dẫn nhiều người theo bên cạnh, trong khách sạn cũng để người lại canh chừng, đừng để thím Tào và mấy người bọn họ mang con ra ngoài, lát nữa em hãy dặn dò bọn họ chuyện này một chút.”