Ngày Em Đến

Chương 12 :

Ngày đăng: 04:41 19/04/20


Ngày đầu năm, đường xá khá vắng vẻ, xe cộ không nhiều. Trương Tư Ninh thuộc dạng lái xe an toàn là trên hết không cần nhanh chóng, nên dù không kẹt xe, cô cũng mất gần một giờ đồng hồ mới đi hết quãng đường từ ngoại ô vào trong nội thành.



Chạy vào trục đường chính, qua bảy tám cái đèn xanh đèn đỏ, quẹo cua hai lần, về được đến nhà cũng đã hơn mười hai giờ trưa.



Đậu xe trong gara xong, hai người vào thang máy để lên nhà, vào cửa đổi giày. Hôm qua, Trương Tư Ninh đi Carrefour mua thức ăn, tiện tay mua luôn một đôi dép lê cho nam, không nghĩ tới hôm nay liền phát huy công dụng.



Trương Tư Ninh thuận tay ném túi xách lên ghế sofa đơn, cởi áo khoác, vừa cột tóc vừa hỏi, “Ngoài món ăn kèm, bữa trưa anh muốn ăn sủi cảo hay hoành thánh?” Sau đó nói thêm một câu: “Đều tự làm ở nhà, không phải mua trong siêu thị đâu.”



Vệ Cẩm Huyên nhướng mày: “Tôi có nên khen em huệ chất lan tâm không?”



Trương Tư Ninh mỉm cười: “Không cần anh khen, tôi vốn huệ chất lan tâm mà.”



Anh cũng cười, sau đó chọn sủi cảo, giải thích: “Tôi thường ăn hoành thánh vào buổi tối.”



Trương Tư Ninh thì sao cũng được, bảo anh cứ ngồi thoải mái, rồi nhớ ra mình đang khát nên đi tới máy lọc rót nước uống, sau đó vào phòng bếp bắt đầu bận rộn.



Vệ Cẩm Huyên không còn khách sáo như lần đầu tiên đến đây, anh tiện tay cởi áo khoác treo lên giá áo ở lối vào, để lộ ra chiếc áo len cashmere* màu cà phê bên trong. Vốn dĩ trời sinh dáng người Vệ Cẩm Huyên là móc treo đồ, vai rộng chân dài thắt lưng hẹp, trên người không có chỗ nào mất cân đối, mặc cái gì cũng rất đẹp mắt, dù là áo khoác ngoài màu đen bảo thủ hay áo len cashmere đơn điệu cũng đều có thể toát ra phong cách đặc biệt.



(*Cashmere là chất liệu rất đặc biệt. Nó cũng là một loại sợi tự nhiên hiếm nhất trên thế giới. Thuật ngữ “cashmere” liên quan đến các loại trang phục làm từ chất liệu này.)



Trương Tư Ninh lại chạy ra hỏi: “Anh muốn ăn nhân thịt boa rô hay nhân nấm cải thảo?”



Vệ Cẩm Huyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Đều nếm thử đi.”



“Vậy anh muốn sủi cảo nước hay là hấp?”



“Tôi thích có nước.”



Thức ăn đã làm sẵn từ tối qua nên không mất nhiều thời gian để hâm lại, chưa đến một tiếng đồng hồ, hơn mười món ăn đã được bưng lên bàn. Trương Tư Ninh để Vệ Cẩm Huyên ăn trước, cô đi thả sủi cảo vào nước sôi, Vệ Cẩm Huyên cũng không khách khí cầm đũa gắp một miếng sườn cho vào miệng.



Sau khi ăn xong, Trương Tư Ninh rửa chén bát, thấy anh uể oải tựa lưng vào ghế, biết chắc là do ăn quá no, cô có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, cười hì hì hỏi: “Có muốn ăn thêm chút hoành thánh không ạ?”
Lúc này cũng đã gần bốn giờ, thấy hai người còn đang lưỡng lự, Trương Tư Ninh liền mạnh mẽ đẩy cả hai ra ngoài: “Trễ nữa sẽ phải chen chúc trên xe đó, về đi, nhớ sáng ngày mai đừng đi làm trễ là được.”



*******



Thời gian trôi qua rất nhanh, hôm nay là rằm tháng giêng, công viên Nhân Dân có bắn pháo hoa và trình diễn ánh sáng, Trần Bình Bình và Hứa Dương cũng muốn đi xem, liền dụ dỗ Trương Tư Ninh đi cùng. Trương Tư Ninh không thích đến những nơi đông đúc, nghĩ đến cảnh biển người chen nhau tấp nập, cô chẳng có chút hứng thú nào.



Có điều cô không phải là bà chủ keo kiệt, Tết nguyên tiêu đi xem trình diễn ánh sáng cũng không có gì quá đáng, vì thế vô cùng rộng rãi mới bốn giờ đã cho hai người ra về, Trần Bình Bình và Hứa Dương vui đến mức vây quanh cô gọi chị chị, hết sức thân thiết.



Tám giờ tối, Trương Tư Ninh đóng cửa tiệm. Cô về nhà chuẩn bị nấu hoành thánh, đang nấu nước thì điện thoại di động vang lên, là Kim Giai Di gọi tới, hỏi cô có muốn đi hát hò không, Trương Tư Ninh nói không đi, Kim Giai Di khẽ nói trong điện thoại: “Cậu tới đi, lát nữa bạn hắn cũng tới, nếu lúc đó chỉ có mình tớ thì xấu hổ lắm.”



Trương Tư Ninh phản ứng vô cùng nhanh chóng, cho dù bạn thân không nói thẳng ra, cô cũng đã hiểu rõ nhưng vẫn muốn chọc cô nàng bèn nói: “Hắn? Hắn là ai vậy ta?”



Kim Giai Di ‘trời ạ’ một tiếng, hờn dỗi: “Hắn chứ ai, nam thần của tớ!”



“Tốc độ của cậu đuổi kịp tên lửa rồi đó, mới có mấy ngày đã hẹn hò riêng rồi sao?”



“Không phải như cậu nghĩ đâu, dù sao cậu cũng tới đây nhanh đi, Kim Đỉnh trên đường Kim Hải cậu biết không, nhanh lên, tớ chờ đó, đến thì gọi điện thoại cho tớ.” Nói xong liền cúp máy, hoàn toàn không cho cô có cơ hội từ chối.



Trương Tư Ninh bất đắc dĩ, đành tắt bếp, cầm chìa khóa xe đi đến nơi hẹn, dù sao cô cũng rất tò mò về người đàn ông đã cướp được trái tim sắt đá của em gái nhỏ nhà cô.



Kim Đỉnh cách cửa hàng Trương Tư Ninh không xa, lái xe khoảng hai mươi phút là tới. Vừa đậu xe xong lại nhận được điện thoại của Kim Giai Di, Trương Tư Ninh nói đến rồi, Kim Giai Di ở đầu bên kia vô cùng thục nữ nói số phòng bảo cô tự mình đi lên, giọng nói thùy mị dịu dàng, khiến người ta nổi hết da gà.



Thông thường, các nhà hàng karaoke đều lấy màu tối làm gam màu trang trí chủ đạo, Kim Đỉnh cũng không ngoại lệ, có vẻ kinh doanh rất tốt, quán bar ở tầng một đã chật kín người. Gian phòng Kim Giai Di nói ở tầng ba, Trương Tư Ninh vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy cô em gái nhỏ đang đứng đợi bên ngoài.



“Không phải bảo tớ đi thẳng tới phòng bao sao?” Cô nhướn mày hỏi.



Kim Giai Di cười hì hì ôm vai cô: “Cậu là khuê mật của tớ, đương nhiên tớ phải ra đón rồi.”



Trương Tư Ninh liếc mắt, không phải muốn biểu hiện tốt trước mặt người yêu hay sao, xí, cô cũng lười vạch trần cô nàng.