Ngày Em Đến

Chương 2 :

Ngày đăng: 04:41 19/04/20


Kim Giai Di nghe xong cười hắc hắc, trên gương mặt màu mật ong ngọt ngào hiện lên chút tinh quái, cô nàng xoa xoa tay nói: “Không phải ngày mai tớ còn có buổi phỏng vấn sao, chính là ở Bác Lãng. Vốn định chiều nay đến đó nghiên cứu địa hình trước, à, mà khách hàng kia của cậu làm công việc gì ở Bác Lãng thế? Có thể giới thiệu cho tớ không? Dù sao cô nàng cảm thấy, người có thể bỏ tiền ra mua hoa còn yêu cầu giao đến tận công ty, chuyện phóng khoáng như vậy thì không thể nào là nhân viên bình thường làm được.



Bác Lãng là một tập đoàn đa quốc gia, là một doanh nghiệp có quy mô rất lớn, cả tòa nhà đều là trụ sở công ty, vô cùng khoa trương. Trước đó, Kim Giai Di đã cố ý lên mạng tra tư liệu về công ty này, bối cảnh lớn như vậy, rất hợp với ý muốn của cô nàng. Nhưng Bác Lãng có tiếng rất khó xin vào, cơ hội phỏng vấn lần này có được cũng là nhờ anh họ ở Cục công thương xin giúp, Kim Giai Di biết khả năng của mình nên cũng không hy vọng nhiều lắm vào chức vụ này, nhưng cứ thế bỏ qua cơ hội thì cô nàng không cam lòng, nên lúc này vừa nghe bạn thân nói khách hàng làm ở Bác Lãng thì mắt liền lóe sáng! Dù sao tục ngữ đã nói, có người quen thì việc gì cũng dễ xử lý, cho dù chỉ là khách hàng của bạn thân cũng là tài nguyên đó.



Trương Tư Ninh vừa nghe qua đã lập tức hiểu ngay suy nghĩ của Kim Giai Di, cô lắc đầu dội nước lạnh: “Người ta làm ở bộ phận dịch vụ khách hàng, không liên quan đến phòng nhân sự, cậu đừng nghĩ nữa, vả lại tớ với người ta vốn chẳng quen thân, chỉ là quan hệ mua bán mà thôi.”



Kim Giai Di vẫn chưa từ bỏ ý định: “Chỉ thử một chút thôi, năn nỉ đó, tớ thật sự rất muốn vào Bác Lãng mà ah ah. Giọng điệu kéo dài vô cùng tha thiết.



Trương Tư Ninh nhìn cô nàng nũng nịu như vậy thật bất đắc dĩ, cảm thấy suy nghĩ của bạn thân mình quá mức kỳ lạ, bèn mỉm cười vỗ cô nàng một cái nhưng vẫn kiên trì: “Giai Giai, không được đâu, chuyện này không thích hợp.”



Kim Giai Di trừng mắt nhìn cô: “Chỉ thử thôi!” Trong mắt cô nàng đây là một chuyện rất đơn giản, cũng chẳng làm hại gì đến ai. Có được hay không cũng phải thử mới biết, bộ phận dịch vụ khách hàng hay bộ phận nhân sự thì sao chứ, dù gì cũng ở trong một công ty, cô không hiểu tại sao bạn thân của mình cứ từ chối mãi như thế.



Mặc dù bình thường tính tình Trương Tư Ninh rất tốt, nhưng có một số chuyện cô vô cùng cố chấp. Giới thiệu bạn mình với người có thể giúp đỡ cô ấy, nhìn qua là chuyện rất đơn giản, dù sao bạn bè vẫn quan trọng hơn khách hàng, nhưng Trương Tư Ninh cảm thấy, nếu đã mở ra kinh doanh thì phải có nguyên tắc, chỉ dựa vào quan hệ của mình và khách hàng mà vọng tưởng người ta sẽ giúp đỡ bạn bè mình, điều này thật quá đáng, lại nói người ta dựa vào cái gì để giúp mình chứ, không quen không biết, chỉ khiến người ta khó chịu.




(*‘Liệt nữ sợ triền lang’: phụ nữ đứng đắn sợ đàn ông dây dưa, cuốn lấy không tha)



Trương Tư Ninh chẳng chút hứng thú nào với mấy chuyện này, chỉ dặn Kim Giai Di trăm ngàn lần đừng có ‘bán đứng’ cô, cô thật sự sợ cái loại mặt dày hơn tường thành, lại cố chấp đến mức khiến người ta muốn hộc máu như Tiền Thiệu. Kim Giai Di trợn mắt liếc cô một cái, tiếp tục kích thích: “Thật ra tớ cảm thấy cậu và hắn cũng có duyên đấy chứ, cậu xem, cậu vừa trở lại đây mấy tháng hắn cũng quay về theo, đây đúng là duyên phận mà!”



Sau khi tốt nghiệp đại học, Trương Tư Ninh liền trở về quê, cô là người phương Nam, nhưng lại đến tận thành phố Vũ Lăng ở phương Bắc học đại học. Ba năm trở lại đây, ngoài bạn thân Kim Giai Di thỉnh thoảng vẫn còn liên lạc thì những người khác hầu như không có tin tức gì của cô. Kim Giai Di cũng không biết nhiều về hoàn cảnh gia đình Trương Tư Ninh, chỉ biết cha mẹ cô đều làm kinh doanh, điều kiện kinh tế của gia đình không tệ, quần áo mặc thường ngày không phải loại rẻ tiền mà chi tiêu cũng hào phóng, còn những thứ khác đều không biết, từ lúc cô lên đại học cũng chưa từng thấy cha mẹ hay người thân nào ghé thăm.



Hơn nữa, Trương Tư Ninh quay lại đây rất bất ngờ, trước đó chưa từng nghe cô nhắc đến, cứ thế mua nhà, mở cửa hàng hoa, dáng vẻ từ nay về sau sẽ định cư ở đây khiến Kim Giai Di cảm thấy chắc chắn đã có chuyện xảy ra, nếu không đã rời khỏi Vũ Lăng ba năm, gia đình lại ở phía Nam, cô trở lại phương Bắc quả thật là chuyện không hợp với lẽ thường. Nhưng mặc dù khi còn đi học quan hệ của hai người rất tốt, sau khi tốt nghiệp cũng không cắt đứt liên hệ nhưng vẫn chưa đến mức có thể nói với nhau tất cả mọi chuyện, cho nên mặc dù rất tò mò, nhưng Kim Giai Di cũng không cố đào bới tìm hiểu, Trương Tư Ninh nói cái gì thì cô nàng chỉ biết vậy.



Ăn cơm xong Kim Giai Di phải về trước để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ngày mai, trước khi đi vẫn không quên bóc lột cô thêm một phần vịt nướng đóng gói mang về, bảo là để hiếu kính cha mẹ. Về tới tiệm, Trần Bình Bình nói vừa rồi có người gọi điện đặt hoa, Hứa Dương đã lấy xe đạp điện đi giao. Xe đạp điện là xe Trương Tư Ninh mua chuyên dùng để đưa hoa cho thuận tiện và tiết kiệm thời gian. Trương Tư Ninh gật đầu nói đã biết, hỏi Trần Bình Bình ăn cơm chưa, Trần Bình Bình hơi rụt rè nói vẫn chưa. Trương Tư Ninh bảo cô ấy đi ăn cơm trước. Phía bên trái cách cửa hàng bán hoa khoảng một trăm mét, có một cửa hàng thức ăn nhanh, vừa rẻ vừa tiện lợi, mấy ngày nay Trần Bình Bình và Hứa Dương đều tới đó ăn cơm. Mỗi tháng, Trương Tư Ninh trả thêm cho hai người ba trăm đồng tiền cơm.



Buổi chiều, việc kinh doanh của tiệm không tệ, có thể nói Trương Tư Ninh khá tinh mắt, có lẽ vì CDB là khu trung tâm thương mại, hơi thở cuộc sống quá nhạt nhòa, cho nên quanh đây cũng chỉ có lác đác một hai tiệm bán hoa, mặt tiền cửa hàng nhỏ không có gì đặc sắc rất khó nhận ra, khác hẳn với mặt tiền cửa hàng được trang trí vô cùng rộng rãi của Trương Tư Ninh, vừa nhìn đã thích. Việc này cũng giống như sự khác biệt giữa tiệm làm tóc nhỏ và salon làm tóc lớn ở trung tâm vậy, thật ra đều là làm tóc, không phải cứ tiệm nhỏ thì sẽ sử dụng thuốc dỏm hay kỹ thuật không tốt, cũng chẳng phải tiệm lớn thì mọi thứ đều xịn. Nhưng khi người ta làm tóc ở tiệm lớn tốn bảy tám trăm đồng chẳng thấy xót, nhiều khi lại còn thấy rẻ, nhưng nếu làm ở tiệm nhỏ mà tính giá đó không khéo sẽ hô ầm lên là lừa đảo. Tương tự như vậy, tuy rằng hoa ở cửa hàng Trương Tư Ninh có đắt hơn một chút so với các nơi khác, nhưng khách hàng vẫn dần tăng lên.