Ngày Em Đến
Chương 20 :
Ngày đăng: 04:41 19/04/20
Trương Tư Ninh nói chuyện với Trân Trân tổng cộng cũng chỉ có mấy câu như vậy, hai người không quen biết, không có đề tài gì chung. Hơn nữa cô có thể cảm nhận, ở đây mình không được chào đón, mặc dù Vệ Trân Trân không biểu hiện ra ngoài, nhưng cô có thể khẳng định cô ấy không thích mình. Không cần hỏi lý do tại sao, trực giác của phụ nữ với nhau bao giờ cũng chính xác nhất.
Cô không có việc gì làm nên ngồi tựa người trên ghế sofa, nghe thấy bên tai tiếng Vệ Cẩm Huyên và em gái khẽ nói chuyện với nhau. Trương Tư Ninh lấy di động ra xem thời gian, đã gần mười một giờ, trễ thế này mà không để người bệnh nghỉ ngơi thực sự không sao chứ?
Cửa phòng vẫn đang mở, cô nhẹ nhàng đi ra ngoài, người phụ nữ trung niên chăm sóc cho Vệ Trân Trân đang đứng bên ngoài, cô nghe thấy Vệ Trân Trân gọi bà ta là thím Ngô.
Trương Tư Ninh nhỏ tiếng hỏi: “Tôi có thể sử dụng nhà vệ sinh không?”
Thím Ngô lộ ra nụ cười thật thà, gật đầu nói có thể: “Tiểu thư đi theo tôi.” Nói xong liền xoay người đi trước dẫn đường, có vẻ rất đàng hoàng an phận, không biết tại sao Vệ Cẩm Huyên có thái độ lạnh lùng với người ta như vậy.
Sau khi rửa tay xong từ nhà vệ sinh đi ra, thấy thím Ngô vẫn đang đứng đợi mình bên ngoài, cô có chút kinh ngạc, phục vụ thế này cũng quá chu đáo mà. Dĩ nhiên, cô rất nhanh đã biết bản thân tự mình đa tình, chỉ thấy thím Ngô do dự nhìn cô, dè dặt hỏi: “Cô …là bạn của Vệ tiên sinh sao?”
Trương Tư Ninh nghĩ câu hỏi này thật vô nghĩa, nếu không phải bạn bè, nửa đêm nửa hôm cô chạy tới đây làm gì? Có gì chơi đâu chứ! Nhưng trên mặt cũng không thể hiện ra, chỉ gật đầu nói phải, rồi hỏi: “Thím có vấn đề gì sao?”
“Không, không có, không có vấn đề gì.” Thím Ngô hơi hốt hoảng xua tay, vô cùng thận trọng, Trương Tư Ninh cân nhắc một chút rồi nói thẳng: “Thím có gì muốn nói với tôi cứ việc nói thẳng ra đi, không cần vòng vo đâu.”
Thím Ngô cúi đầu, hai tay xoa vào nhau vặn vẹo, giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì, một lúc lâu sau, tựa như hạ quyết tâm mở miệng nói: “Cô….tôi muốn xin cô nói với Vệ tiên sinh, có thể đừng đuổi việc tôi được không, tôi….tôi sau này nhất định sẽ chăm sóc Vệ tiểu thư thật tốt, sẽ không phạm phải sai lầm như vừa rồi nữa…Tôi, ông nhà tôi đang chờ tiền chữa bệnh…Nếu Vệ tiên sinh đuổi việc tôi, tôi, ông nhà tôi không biết phải sống thế nào…” Nói xong lời cuối, giọng nói nghẹn ngào, khóe mắt đỏ ửng lên, nhìn thấy rất đáng thương.
Rồi, tuy chi tiết cụ thể thế nào cô không biết, nhưng chỉ cần nghĩ một chút cũng có thể thông suốt, Vệ Cẩm Huyên có thái độ lạnh lùng với thím Ngô là do bà ta phạm lỗi, không chăm sóc tốt Vệ Trân Trân. Nên Vệ Cẩm Huyên tính cho bà ta nghĩ việc, nhà thím Ngô khó khăn, đang cần tiền chữa bệnh cho chồng, mà Vệ Cẩm Huyên nhiều tiền, chắc chắc trả tiền lương không thấp, có điều….. “Thím nên xin lỗi Vệ tiểu thư, xin cô ấy tha thứ, tôi chỉ là người ngoài, lời nói của cô ấy có tác dụng hơn tôi.”
Thật lòng, Trương Tư Ninh cũng không muốn đồng ý, cô thật sự không am hiểu về tranh thủy mặc, không giống như tranh sơn dầu, khi vẽ sai chỉ cần dùng bay trực tiếp cạo bột màu đi vẽ lại là được, tranh thủy mặc vẽ sai rồi sẽ phải vẽ lại cả bức tranh, hơn nữa còn dùng làm quà tặng không thể nào vẽ qua loa được, việc này rất phức tạp và tốn nhiều công sức.
Nhưng khi Vệ Cẩm Huyên mở lời, cô không cách nào từ chối được, đến hôm nay Trương Tư Ninh mới nhận ra, dường như bản thân rất khó nói ‘không’ với anh, giống như vừa rồi ở dưới lầu anh muốn đi lên nhà ăn cơm, nếu là người khác, cô chắc chắn sẽ phớt lờ không thèm để ý đến, nhưng vì là anh, cô không thể nào từ chối được, hiện tại cũng vậy, Trương Tư Ninh rầu rĩ nói ‘vâng’, rõ ràng không tình nguyện.
Vệ Cẩm Huyên vờ như không thấy sự do dự đó, xoa nhẹ đầu cô: “Đừng để tôi đợi lâu quá.” Anh cũng không yêu cầu nội dung của bức tranh.
Để tiện lợi, Trương Tư Ninh chiên trứng với cà chua, còn có thịt kho tàu, hâm nóng bánh bao trong lò vi sóng, lại thấy thức ăn quá khô khan, nên đun nước nấu bánh trôi, cô lấy cho anh một bát lớn, rồi cũng lấy cho mình một ít ăn khuya.
Trên bàn ăn, Vệ Cẩm Huyên nói: “Trân Trân bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế rất nặng, nó thích màu tím, tất cả đồ đạc trang trí trong phòng đều phải có màu sắc đó, nó quy định phải mười ngày tôi mới được đi thăm nó một lần, hơn nữa mỗi lần đến đó không được sớm hơn mười giờ tối, nếu không làm theo lời nó, nó sẽ rất nóng nảy, cáu kỉnh.”
Trương Tư Ninh không nghĩ anh đột nhiên nói đến chuyện này, cô ngây người ra, sau đó mới ‘a’ một tiếng, nhưng cũng không biết nên nói gì.
“Trân Trân từng chịu kích thích rất lớn, hai năm trước nó bị bệnh kén ăn, thiếu chút nữa đã mất mạng, thật ra cho đến giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, trạng thái tinh thần nó không tốt, lúc ương ngạnh khiến người ta rất đau đầu, nhưng lúc nhu thuận lại rất ngoan, nó lớn hơn em năm tuổi, nhưng tâm tính chỉ như một đứa trẻ.”
“Cho nên?”
“Không có gì, chỉ là muốn nói với em những điều này thôi.”