Ngày Em Đến

Chương 32 :

Ngày đăng: 04:41 19/04/20


Ăn sáng xong, trước khi ra cửa Vệ Cẩm Huyên dặn dò Trương Tư Ninh, hôm nay nếu không có việc gì thì đừng ra khỏi nhà, bên ngoài trời đang mưa, lái xe sẽ không an toàn. Anh không tin tưởng kỹ thuật lái xe của cô chút nào, chẳng qua khó nói thành lời, sợ lại chọc cô nổi giận.



Trương Tư Ninh đứng cạnh cửa bĩu môi: “Hôm nay có hẹn với người của trung tâm môi giới nhà đất, còn phải thanh lý hết mấy chậu hoa trong tiệm nữa.” Tuy hôm qua anh đã nói rất nhiều, nhưng cô vẫn bị ám ảnh tâm lý, thật sự không muốn tiếp tục kinh doanh cửa hàng hoa nữa, cũng không muốn ở lại ngôi nhà đó, không bằng bán đi cho bớt việc, nhân tiện còn phải nhanh chóng tìm nhà mới để chuyển đi, trong nhà cô còn một đống hành lý, đồ nội thất, cũng không thể ở ỳ nhà anh mãi được.



Vệ Cẩm Huyên cũng không muốn can thiệp vào tự do của cô, thấy cô khăng khăng như vậy, chỉ nói: “Thật ra, không kinh doanh cửa hàng hoa cũng có thể làm cái khác, vị trí mặt tiền cửa hàng em hiện giờ không dễ tìm đâu, hay em cho thuê cũng được.” Tiền thuê nhà một năm cũng không phải là con số nhỏ.



Nhưng Trương Tư Ninh đã hạ quyết tâm, vừa nghĩ tới chuyện nhìn thấy Trần Bình Bình trong tiệm, lập tức mất hồn, căn bản cô không muốn đến gần nơi đó nữa. Cũng không muốn cho thuê, nhất định phải bán đi mới cảm thấy yên tâm.



Thấy cô quyết tâm dứt khoát không chút dao động như vậy, Vệ Cẩm Huyên nghĩ làm lợi người khác chi bằng tự làm lợi cho mình nên nói: “Vậy thì em bán cho anh đi, chiều nay anh sẽ chuyển tiền vào thẻ em. Ghi số tài khoản cho anh.”



Trương Tư Ninh nhíu mày: “Anh mua làm gì?” Công ty của anh lớn như vậy, chỉ quản lý điều hành nó, mỗi ngày anh đã mệt đến không ra hình người rồi.



Vệ Cẩm Huyên mỉm cười: “Anh định đầu tư một nhà hàng Tây, vị trí nhà em rất phù hợp, có hai tầng, tuy phải sửa sang lại một chút nhưng cũng khá được.”



Trương Tư Ninh biết người có tiền đều thích làm thêm nghề tay trái, nếu anh muốn mua cô cũng không có ý kiến, dù sao bán cho ai cũng là bán, vừa vặn là người quen, thời gian cô tìm nhà mới để chuyển đi cũng không cần quá gấp gáp. Nên hết sức dứt khoát gật đầu đồng ý, còn nói: “Em sẽ bớt cho anh số lẻ, không cần đưa tiền trước, khi nào sang tên thì thanh toán luôn.” Cô kiên trì chuyện nào ra chuyện đó, không muốn vì quan hệ đặc biệt của hai người mà lẫn lộn chuyện tiền bạc được.



Vệ Cẩm Huyên rất thích điểm này ở cô, nếu là người khác, dựa vào quan hệ của hai người, cho dù không trực tiếp đòi hỏi, hay vòng vo để đạt được lợi ích, cũng sẽ vì được chiều chuộng mà kiêu căng, nếu anh nói đưa tiền trước thì sẽ nhân cơ hội đó nhận lấy, người như vậy anh đã gặp rất nhiều, nhưng dĩ nhiên giữa hai người yêu nhau vốn cũng không cần phải tính toán quá rõ ràng.



Nếu Tư Ninh nhận tiền, anh thấy đó cũng là chuyện bình thường, không có gì phải suy nghĩ. Nhưng cô không vậy, cố chấp kiên trì đến thế, anh nhìn cô, nhớ đến khuôn mặt vô cùng hớn hở khi cô nói ‘Anh em cũng phải tính toán rõ ràng’, chỉ còn biết lắc đầu khẽ cười, cô bé con này, thể hiện rất rõ không muốn dây dưa gì đến tiền bạc của anh, phân rõ mọi việc, biết được điều gì mới quan trọng, rất thông minh khuấy đảo trái tim anh. Anh không nhịn được đưa tay ôm cô vào lòng, nhân lúc cô còn đang ngơ ngác hôn lên môi cô, rồi giữa lúc cô nghẹn lời trừng mắt nhìn anh giận dữ, lại cắn vào chóp mũi cô: “Tư Ninh, em khuấy đảo tim anh!!”



Vì căn nhà đã có người ‘đòi’ mua, nên Trương Tư Ninh gọi lại cho trung tâm môi giới, nói không cần bán nhà nữa, mà chuyển sang muốn mua nhà, nhờ môi giới tìm xem có căn nào phù hợp không, tốt nhất là mới xây xong phần thô, chưa có người ở qua. Bây giờ trời đang mưa, cô sẽ không qua đó. Đồng thời cũng điện thoại cho cửa hàng hoa lần trước đã thanh lí số hoa tươi trong tiệm, hẹn ngày mai trời hết mưa sẽ bắt đầu chuyển hoa.



Bên ngoài trời vẫn đang mưa, thím Tào nói thời tiết Vũ Lăng năm nay thật quái lạ, mấy ngày nay cứ mưa liên tục, lại hỏi Trương Tư Ninh buổi trưa muốn ăn gì, Trương Tư Ninh nói ăn mì hoành thánh nhân tôm. Ở Vệ gia có mấy ngày mà cô sắp thành con sâu gạo lười biếng, ăn bám rồi.



Thím Tào làm việc rất nhanh nhẹn, không cần Trương Tư Ninh đụng tay vào việc bếp núc, cô rảnh rang không có việc gì làm, liền ôm laptop ngồi ở phòng khách lên mạng nghiên cứu đủ các lĩnh vực, nào là vật liệu xây dựng, quần áo, trang sức, dụng cụ làm bếp, rất nhiều thứ, đủ các thể loại, nhìn thấy mà đau cả đầu.



Thật ra hầu như ai cũng biết, hiện tại chỉ có đầu tư vào nhà hàng khách sạn, ăn uống và ngủ nghỉ là dễ kiếm tiền nhất, những thứ khác không thể nào so sánh được.



Nhưng Trương Tư Ninh không mấy hứng thú với hai lĩnh vực này, nhà hàng ăn uống, nói ra thì….. quá rắc rối, nhiều người lại đủ các việc lặt vặt, chưa nói tới việc tuyển chọn đầu bếp, nhân viên phục vụ, chỉ riêng khoản cứ vài ngày lại có nhân viên xuống kiểm tra vệ sinh an toàn thực phẩm cũng đã đủ phiền, còn phải làm rất nhiều giấy chứng nhận, tạo mối quan hệ, ….Còn khách sạn…..muốn nhanh chóng đi vào hoạt động thì kinh phí đầu tư rất lớn, cô lại không hiểu về quản lý khách sạn, nếu chẳng may thua lỗ thì không phải chỉ mất mấy vạn tệ mà thôi.



Người ta thường nói, đứng ngoài nhìn vào thấy gì cũng đơn giản dễ dàng, chỉ khi nhập cuộc rồi mới biết được quá trình vất vả, bất cứ nghề nào cũng có nguyên tắc của nó. Trương Tư Ninh tìm kiếm trên mạng cả ngày trời vẫn không tìm ra lĩnh vực nào vừa ý. Đến tối Vệ Cẩm Huyên về, biết cô phiền muộn chuyện này liền đề nghị: “Mở nhà hàng Tây đi, tuy nhà hàng Tây không nhiều lợi nhuận như nhà hàng phục vụ món ăn Trung Quốc, nhưng khách lui tới không phức tạp, rất hiếm khi xảy ra tình trạng uống rượu gây rối, nếu em không muốn mở ngay địa điểm cửa hàng hoa hiện tại, thì sẽ tìm một mặt bằng khác, về phần giấy phép kinh doanh, giấy chứng nhận an toàn vệ sinh thực phẩm, những thứ này anh sẽ lo. Cả đầu bếp, nguồn cung cấp thực phẩm…em cũng không cần lo lắng, cứ làm tương tự nhà hàng của anh là được.”



Trương Tư Ninh nghe xong cũng hơi động lòng, đặt laptop trên đùi xuống bàn, nghiêng người về phía anh: “Hay là làm thành một chuỗi nhà hàng luôn được không anh?” Hiện tại, chuỗi hệ thống đại lý khá phổ biến, vì có mặt ở khắp nơi, nên người ta có thể dễ dàng tiếp cận hơn.



Vệ Cẩm Huyên không có ý kiến: “Em muốn sao cũng được, nếu vậy sẽ làm theo hình thức doanh nghiệp, đại diện pháp nhân sẽ để tên em, em làm chủ, còn chuyện khác cứ để anh sắp xếp.” Dáng vẻ bao quát hết mọi việc, giọng nói anh thản nhiên như đang nói ‘tối nay ăn bánh trôi, ngày mai ăn sủi cảo’…căn bản không chút bận tâm, cũng không để vào mắt.



Trương Tư Ninh không còn lời nào để nói, thế này cũng quá tùy tiện mà, khiến người ta ngay cả chút kích động cũng không phát ra được, nhưng dù thế nào, thật sự có mấy ai có thể hào phóng như anh vậy. Trong lòng cô vô cùng ngọt ngào nhưng khuôn mặt lại giả vờ ghét bỏ: “Em không thèm chiếm tiện nghi của anh đâu~”
Vệ Cẩm Huyên vuốt mũi cô một cái: “Không chịu học hỏi gì hết.” Lại nhìn thấy hai túi nhựa rất lớn chứa đầy đồ ở ghế sau: “Đi Carrefour hử?” Anh hỏi, trên túi có in logo Carrefour.



Trương Tư Ninh dạ một tiếng: “Từ chỗ môi giới nhà đất về, tiện đường ghé qua luôn, tối nay ăn lẩu, lúc nãy em đã gọi điện cho thím Tào, nói thím ấy lấy sườn trong tủ lạnh ra nấu nước dùng rồi.”



“Lại ăn lẩu?” Vệ Cẩm Huyên không nhịn được trêu cô: “Lại mua rượu vang đỏ tám tệ chín kia sao?”



Trương Tư Ninh liếc mắt xem thường, hừ một tiếng: “Anh, cái người này thật nhàm chán mà.”



Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhẵn mịn của cô, rồi trượt dần xuống, chạm vào tai, cổ, quyến luyến lên xuống, miệng khẽ thì thầm: “Nhàm chán sao còn thích anh?” câu hỏi đầy sức chinh phục khiến trái tim người ta hỗn loạn.



Trương Tư Ninh bị anh vuốt ve, gai ốc trên người đều tỉnh dậy, cô khẽ hất vai phải lên muốn đẩy tay anh ra: “Em đang lái xe đó, đừng có động tay động chân.” Hôm nay, cô mặc một chiếc áo len cổ rộng, quàng một chiếc khăn lụa để che phần cổ lộ ra ngoài, xương quai xanh xinh đẹp thấp thoáng như ẩn như hiện. Bàn tay hư hỏng của Vệ Cẩm Huyên được voi đòi tiên cứ sờ tới chạm lui nơi đó, miệng vẫn tiếp tục hỏi tới: “Nói, nhàm chán sao còn thích anh?” Vô cùng quyết tâm không có đáp án tuyệt đối không bỏ qua.



Trương Tư Ninh im lặng liều chết, cô chỉ vô tình nói một câu vậy mà anh cứ truy hỏi không tha, cô đưa tay phải lên khỏi vô lăng vỗ anh một cái: “Không phải anh rất chú ý đến an toàn giao thông sao, hiện tại là đang làm gì đó?”



Vệ Cẩm Huyên chiếm được tiện nghi còn lên mặt: “Tập trung lái xe nào, đặt tay lên vô lăng không được lộn xộn, không được liều lĩnh như vậy.” Nói xong, chậm rãi thu tay về, dù sau cũng đã trộm được chút hương hoa.



Về tới biệt thự, thím Tào đã nhặt rửa xong rau cải để sẵn trong khay, Trương Tư Ninh xách túi đồ vào phòng bếp, lấy mấy món đồ của mình ở bên trong ra, kem đánh răng, sữa tắm, dầu gội, dầu xả còn có cả một hộp mặt nạ dưỡng ẩm.



Vệ Cẩm Huyên lên lầu thay quần áo, đúng lúc ra khỏi phòng thấy Trương Tư Ninh đi từ dưới lầu lên. Nhìn đống đồ đạc trong tay cô, rất thức thời khen tặng một câu: “Da em rất đẹp rồi, không cần đắp mấy thứ này lên đâu.”



Trương Tư Ninh vốn đang tức giận chuyện bị anh chiếm tiện nghi trên xe, nghe thấy anh khen làn da mình đẹp, khóe miệng không nhịn được cong lên như móc câu, nhưng không thèm để ý tới anh mà đi thẳng về phòng. Đáng tiếc bởi vì nhát gan, không dám đóng cửa, nên Vệ Cẩm Huyên chỉ cần đứng ở cửa là có thể thấy ngay cô đang làm gì, hoàn toàn không để sự phớt lờ của cô vào mắt, ngược lại còn rất thích thú.



Đợi ăn cơm chiều xong, Vệ Cẩm Huyên mới thảo luận với Trương Tư Ninh chuyện mua nhà. Lúc này Trương Tư Ninh cũng không làm kiêu nữa, trực tiếp nói anh nghe giá chủ nhà đưa ra, Vệ Cẩm Huyên cân nhắc trong chốc lát rồi nói: “Cũng hợp lý.”



“Giá này, cũng hợp lý?” Trương Tư Ninh líu lưỡi: “Cái này, mỗi mét vuông là bao nhiêu tiền chứ, cho dù tính luôn trang trí nội thất vào cũng mắc quá chừng.”



“Vì em chưa thấy những căn hộ đắt hơn thôi,” Vệ Cẩm Huyên rất điềm tĩnh: “Nếu anh bán căn nhà này, sẽ đưa ra giá cao hơn giá của đối phương mười phần trăm, hiện nay biệt thự ở hoa viên Trung Châu tương đối hút hàng, khu này vị trí tốt, gần ngay trung tâm thương mại, đưa ra cái giá này, có thể thấy đối phương thật sự đang rất cần tiền, nếu không sẽ không có giá này, mua không bị lỗ vốn đâu.”



Trương Tư Ninh nghĩ, rốt cuộc cô đã được thấy căn nhà đắt hơn rồi, đắt hơn mười phần trăm, là hơn bao nhiêu vạn chứ, lại suy nghĩ: “Vậy bây giờ em mua lại, sau đó bán cho người khác, không phải sẽ kiếm được tiền chênh lệch sao?”



Vệ Cẩm Huyên nghe xong liền mỉm cười, khá sâu sa: “Tư Ninh, sao em không thử nghĩ, nếu căn nhà đó tốt như vậy, sao người ta lại không mua, nên biết rằng những căn hộ tốt, chỉ cần lên sàn rao bán nửa giờ đã có thể bán được, giống như căn nhà trước của em nếu không phải anh kịp thời mở miệng, có lẽ bây giờ đã bán xong rồi.”



Trương Tư Ninh nhíu mày: “Ý anh là căn nhà này có vấn đề sao?” lại nghĩ đến khả năng: “Không phải căn nhà đó có ma chứ?”



Vệ Cẩm Huyên vừa bực mình vừa buồn cười: “Làm sao lại nghĩ theo hướng này rồi!” Còn nói: “Căn nhà chắc không có vấn đề, mà có lẽ vấn đề nằm ở chủ nhà, em đừng nghĩ ngợi làm gì, anh sẽ cho người nghe ngóng một chút, nếu không có vấn đề gì quá lớn, sẽ giúp em mua nó.”