Ngày Em Đến

Chương 4 :

Ngày đăng: 04:41 19/04/20


Năm nay, tết cũng không sớm, rơi vào khoảng giữa tháng hai.



Hai ngày trước, Trương Tư Ninh đã đặt mua hoa giả ở trên mạng, hôm nay vừa được đưa tới. Cô nghĩ tuy nơi đây không náo nhiệt như trung tâm thành phố nhưng vẫn là khu vực đông dân cư. Năm mới tết đến, nhà nào mà không muốn mua chút đồ trang trí cho đẹp chứ. Mặc dù hoa thật tươi tắn hơn nhưng hoa giả cũng có nguồn tiêu thụ riêng, có điều diện tích tiệm của cô chỉ rộng nhiêu đó, phải đặt những thứ này vào đâu cũng là chuyện cần phải suy tính, may là sau khi sắp xếp xong rồi nhìn cũng rất đẹp mắt.



“Chị Tư Ninh, có cần nhập thêm mấy chậu sứ đẹp đẹp không? Em thấy nhiều khách rất thích chậu hoa trong tiệm chúng ta.”



Trương Tư Ninh nhận lấy cái kéo Trần Bình Bình đưa qua, cô cắt mấy lá vàng trên cây măng tây xuống, sau đó mới nói: “Cái đó cũng không vội, đợi chị tìm thử chỗ khác xem sao.” Cô không định tiếp tục hợp tác với nhà xưởng lần trước nữa, phục vụ đã không tốt mà dịch vụ hậu mãi càng tệ hơn, lúc trước giao chậu hoa tới có nhiều cái bị sứt mẻ, đừng nói là đổi, chỉ gọi điện thoại hỏi thăm thôi cũng đùn đẩy năm sáu bận.



Nhà xưởng như thế chắc chắn không thể nào tiếp tục hợp tác được.



“Cái đó, chị Tư Ninh…”



Thấy Trần Bình Bình ấp úng, vẻ mặt muốn nói lại thôi, Trương Tư Ninh quay đầu lại nhìn, có chút tò mò: “Sao thế? Có chuyện gì muốn nói với chị sao?” Thấy cô nàng vặn vẹo không thôi, cô cảm thấy hơi buồn cười, liền vỗ vỗ tay cô nàng: “Có chuyện gì thì cứ nói đi, chị cũng có ăn thịt em đâu mà lo.”



Có lẽ cảm thấy bình thường tính tình bà chủ rất tốt nên Trần Bình Bình do dự một lúc rồi nói: “Em …chị gái em làm trong một nhà máy gốm sứ ở phía nam,” nói xong cảm thấy khá ngại nên không nói tiếp những lời còn lại.


Gần đó có một bệnh viện tư nhân, chưa đầy năm phút sau xe cứu thương đã tới, sau đó cửa hàng của Trương Tư Ninh liền bị hàng xóm vây quanh xem có chuyện gì xảy ra, ông chủ tiệm uốn tóc bên cạnh còn sang hỏi Trương Tư Ninh có cần giúp đỡ gì không. Trương Tư Ninh đang không vui, miễn cưỡng nở nụ cười nói không cần, người ta bất tỉnh ở cửa hàng của cô, cô nhất định phải đi theo rồi, thế là vội vàng cầm điện thoại, ví tiền, lấy chìa khóa rồi mặc áo khoác vào, khóa kỹ cửa xong lập tức ngồi lên xe cứu thương đi theo đến bệnh viện.



A, Đây là chuyện gì chứ!



Lúc đến bệnh viện, Vệ Cẩm Huyên được đưa thẳng vào phòng cấp cứu, Trương Tư Ninh ngồi chờ ở hàng ghế bên ngoài, thấy bác tài xế không ngừng gọi điện thoại, sắc mặt rất nghiêm trọng giống như người bên trong mắc bệnh nan y sắp chết vậy. Tâm trạng Trương Tư Ninh càng tệ hơn, người ta đang gọi người tới giúp đỡ, còn cô chỉ đơn độc trong cái thành phố này, biết phải tìm ai để giúp đỡ đây.



Có bác sĩ đi ra hỏi ai là người nhà của bệnh nhân, lão Trịnh vội vàng ngắt điện thoại nói là ông, sau đó vị bác sĩ trẻ tuổi hỏi trước đây bệnh nhân có tiền sử mắc bệnh gì không, trước khi mất đi ý thức có triệu chứng gì, có dị ứng với thuốc nào, có dị ứng cồn không…. Lão Trịnh chỉ biết ông chủ mình từng xảy ra tai nạn xe cộ, hai ngày gần đây hơi cảm sốt, còn cồn thì chắc chắn không bị dị ứng, ông chủ thường xuyên tham dự tiệc tùng, uống rượu cũng không ít nhưng chưa từng xảy ra tình huống mẫn cảm hay dị ứng bao giờ, còn những cái khác ông không rõ lắm. Trương Tư Ninh ở bên cạnh bổ sung thêm chuyện trước khi mất ý thức sắc mặt anh trắng bệch, sau đó hỏi bác sĩ bệnh của Vệ Cẩm Huyên có nghiêm trọng lắm không. Bác sĩ nói bây giờ chưa có kết luận, phải làm thêm các kiểm tra khác mới biết được. Lúc này lại có một y tá đi ra, cầm theo mấy loại giấy tờ bảo người nhà đi đóng viện phí. Trương Tư Ninh thấy tài xế của Vệ Cẩm Huyên lại tiếp tục gọi điện thoại, biết là không thể trông mong gì, cô thở dài cầm lấy giấy tờ rồi đi nộp viện phí.



A, bây giờ lại là tiết mục hao tốn tài sản mà.



Đợi cô nộp tiền xong quay lại thì bên ngoài phòng cấp cứu đã có thêm ba bốn người, đều mặc âu phục, dáng vẻ tinh anh. Trương Tư Ninh đưa biên lai nộp viện phí cho y tá bên ngoài, sau đó người đàn ông che dù cho Vệ Cẩm Huyên khi đến mua hoa lần trước bước tới nói chuyện với cô. Anh ta tự giới thiệu mình tên là Tần Chu, là trợ lý đặc biệt của Vệ Cẩm Huyên, sau đó hỏi lại tình huống lúc đó, mặc dù anh ta nói chuyện khá lịch sự nhưng vẫn khiến Trương Tư Ninh cảm thấy không thoải mái, như thể việc ông chủ anh ta vào phòng cấp cứu là do cô gây ra vậy.



Tuy người ta không nói gì nhưng Trương Tư Ninh vẫn có chút khó chịu vì bản thân hoàn toàn vô tội tự nhiên bị dính vào, dù vậy cô vẫn kể lại từ đầu đến cuối sự việc. Lại nghĩ, cô mở cửa hàng hoa chứ không phải hắc điếm kinh doanh cái gì mờ ám. Giờ là thời đại nào chứ, Vệ Cẩm Huyên là một người đàn ông cao lớn, cô chỉ là một cô gái yếu đuối, rõ ràng sức lực không cân xứng. Giờ tỉnh táo lại mới nghĩ ra, trong cửa hàng còn có camera giám sát mà, Trương Tư Ninh cảm thấy khả năng mình bị người ta làm khó dễ cũng không nhiều.



Thật chẳng biết vừa rồi cô căng thẳng cái gì nữa!