Ngày Em Đến

Chương 48 :

Ngày đăng: 04:41 19/04/20


Buổi tối, Vệ Cẩm Huyên về đến nhà cũng đã hơn mười giờ, lúc đó Trương Tư Ninh đang ngồi trên sofa phòng khách lầu hai vừa xem tivi vừa thêu tranh chữ thập.



Khóa cửa nhà có chức năng nhận biết dấu vân tay. Nghe tiếng cửa chính tít tít hai tiếng, cô ngẩng đầu lên thì thấy anh đẩy cửa đi vào.



Trương Tư Ninh thả kim thêu trong tay xuống đi qua đón anh, mặt xị xuống hướng mũi chó lên khắp người anh ngửi ngửi kỹ càng, không thấy có mùi rượu bia này nọ, mới hài lòng cười thật tươi, cầm túi điểm tâm trong tay anh hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”



Hôm nay tâm tình Vệ Cẩm Huyên không tốt nhưng nhìn thấy điệu bộ ngửi tới ngửi lui của cô không thể nhịn được cười, nhướng mày nhìn cô: “Em nghi ngờ anh ra ngoài lêu lổng, hửm?”



Tối nay anh lỡ hẹn với cô vì tăng ca, chứ không phải xã giao, nếu như trên người anh thực sự dính mùi khác lạ, đoán chừng cô nàng trước mắt này sẽ tạo phản.



Trương Tư Ninh rất nghiêm túc phản bác: “Sai rồi, đây là em quan tâm đến sức khỏe của anh, tiện thể lo anh lầm đường lạc lối.” Giống như mấy tình tiết cẩu huyết thường gặp, ông chồng lừa vợ ở nhà nói mình phải tăng ca, kỳ thực là đi hú hí với tình nhân bên ngoài.



Dĩ nhiên cô rất tin tưởng nhân phẩm của Vệ Cẩm Huyên, nhưng tối nay anh thật sự sai hẹn, nên cô mới tỏ thái độ như vậy xem như tung trước cú dự phòng, để anh biết lúc nào cô cũng quan sát anh, tránh người này sau này không trung thực.



Dáng vẻ hệt trẻ con, đôi mắt to híp lại, cằm ngẩng lên, ngón tay đung đưa qua lại, vừa nghiêm túc vừa tinh nghịch, thật khiến người ta nhìn thấy ngứa ngáy trong lòng.



Vệ Cẩm Huyên trực tiếp giơ tay ôm vô vào lòng hôn triền miên, đợi đến lúc buông ra, hai má cô bé con ửng đỏ như son, xinh đẹp vô ngần.



Trương Tư Ninh vờ giận dữ đánh anh một cái, rồi khom lưng lấy dép lê trong tủ giày ra cho anh thay, lại hỏi anh ăn cơm chưa. Vệ Cẩm Huyên rất thành thật nói chưa, Trương Tư Ninh liền trừng mắt nhìn anh: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải ăn cơm đúng giờ, anh cứ không ăn đúng bữa như vậy, sớm muộn gì cũng đau dạ dày cho xem!”



Vệ Cẩm Huyên cũng không phản bác chỉ mỉm cười, để mặc cô nói, thỉnh thoảng đôi mắt xanh đậm của anh chớp chớp mấy cái, nhìn qua hệt như đứa trẻ đang ngoan ngoãn nghe lời người lớn dạy bảo.



Vừa ngây thơ vừa vô tội.



Trương Tư Ninh thấy anh như vậy, chân mày nhíu lại, nắm tay anh đến sofa ngồi xuống, vuốt vuốt tóc anh dặn dò: “Ngoan ngoãn, đợi ở đây, em xuống lầu lấy cơm cho anh ăn.”




Trương Tư Ninh đứng hình, Vệ Cẩm Huyên thấy cô ngốc đần ra, cười bổ sung một câu: “Kể cho em nghe chuyện ân oán của Vệ Gia, muốn nghe không?” Nói xong không đợi cô đáp lại, đã chống gậy đứng thẳng lên, đi về phòng tắm rửa thay quần áo.



Trương Tư Ninh: 〒_〒



Được rồi, nếu là chuyện ‘Ân oán’, thì có lẽ hiện tại Vệ Cẩm Huyên không trở về nhìn mặt cha mình lần cuối cũng có lý do của anh…..mặc dù không nói ra nhưng cô thật sự cảm thấy rất kích động đó.



Trước đây Vệ Cẩm Huyên từng nói không chỉ một lần, mối quan hệ giữa anh và ba mình không tốt, quan hệ với anh trai cùng cha khác mẹ còn tệ hơn, cái này chắc là ân oán hào môn gì gì đó, đại não Trương Tư Ninh bắt đầu bùng nổ, trực tiếp suy tưởng biến Vệ Cẩm Huyên thành cải bắp đáng thương, còn cha anh là Trần Thế Mỹ*, anh trai là Hoàng Thế Nhân, cho nên….Mặc dù nghe nói cha anh có thể không sống được bao lâu nữa nhưng Trương Tư Ninh không cảm thấy buồn bã hay gì đó tương tự vậy, vốn là người xa lạ không quen biết, khiến cô muốn khóc cũng không thể nào khóc được.



(*Phò mã Trần Thế Mỹ, đỗ tân khoa trạng nguyên rồi kết hôn cùng công chúa, cho người ngầm giết chết vợ con ở nhà. Sau bị Bao Công xử tội chết.



Hoàng Thế Nhân là một tên địa chủ giàu có và gian ác chiếm đoạt con gái nhà lành trong truyện ‘Bạch Mao Nữ’.)



Trương Tư Ninh dùng tốc độ tên lửa dọn dẹp hết cơm thừa rượu cặn trên bàn đi, vào phòng bếp rửa sạch chén đĩa, rồi pha một ấm trà lài, sau đó dáng vẻ thong dong bưng vào phòng ngủ Vệ Cẩm Huyên.



Anh tắm rất nhanh, lúc cô bước vào, anh đã mặc xong áo tắm đang chống gậy đi ra, tóc còn đang nhỏ giọt.



Trong phòng có hai sofa đơn, anh thấy cô ngồi nghiêm chỉnh trên ghế bên phải, trên bàn còn đặt một ấm trà, đã rót sẵn trà vào hai tách thủy tinh trong suốt, Vệ Cẩm Huyên thấy vậy rất buồn cười.



Anh bước qua ngồi xuống ghế còn lại, vừa lấy khăn lau tóc vừa tùy ý nói chuyện, bắt đầu kể về lịch sử Vệ gia.



Sau chiến tranh thế giới thứ hai, Vệ gia không phải là một gia tộc bình thường.



Ông nội Vệ Cẩm Huyên là quan chức chính phủ nhà nước Trung Quốc, bà nội là tiểu thư khuê cát, hai người môn đăng hộ đối, yêu nhau thật lòng, cuối cùng kết hôn với nhau, sau khi kết hôn sinh được hai trai một gái, nhưng cuối cùng chỉ còn sót lại một mình cha của Vệ Cẩm Huyên, Vệ Khang.