Ngày Em Đến
Chương 79 :
Ngày đăng: 04:42 19/04/20
Nghe thấy cô nói ly hôn, nét mặt Vệ Cẩm Huyên sa sầm xuống, muốn răn dạy mắng cô mấy câu nhưng thấy cô thút thít khóc thảm thiết, hai con mắt sưng vù lên, lại có chút bất đắc dĩ, xoa xoa đầu cô, cười khổ nói: “Sau này anh sẽ không nói vậy nữa, ngoan, là anh không đúng, đừng giận được không, hửm?”
Thực ra, Trương Tư Ninh trong lúc quá khí thế nên mới lỡ miệng nói ra mấy lời đó, nói xong liền cảm thấy hối hận. Bọn họ vừa mới kết hôn, cô không nên nói cái gì mà ly hôn, mấy hôm trước còn nói không xa rời, không vứt bỏ, hôm nay đã nói vậy, cũng thật quá đáng. Hiện tại anh lại xuống nước trước, Vệ phu nhân càng chột dạ hơn.
Căn cứ theo nguyên tắc, làm sai sẽ thành khẩn nhận lỗi, Trương Tư Ninh tủi thân ôm cổ anh, thì thầm xin lỗi: “Herman, anh đừng giận, chỉ vì em rất sợ, em không thích nghe anh rủa mình như vậy. Thật ra cho dù anh có nói vậy nữa, thì em cũng không bao giờ rời xa anh đâu, thật đó.”
Cô nhẹ nhàng dè dặt nhìn anh, không bỏ qua bất kỳ nét biến hóa nào trên khuôn mặt anh. Cô sợ anh thất vọng không vui, lo lắng anh sẽ nghi ngờ những lời cô từng hứa.
Bé con này, thật thuần khiết….biết mình phạm lỗi liền luống cuống làm ra bộ dạng lấy lòng, thật đáng yêu khiến anh buồn cười. Đương nhiên Vệ tiên sinh cũng không quá đáng mà đi so đo tính toán với cô. Chuyện tranh cãi hôm nay, thật chẳng hiểu ra sao cả, nhưng vợ chồng ở chung chính là như vậy, rất nhiều chuyện va chạm, Tư Ninh chỉ vì quá quan tâm anh, cũng như hôm nay anh vì cô trải sẵn đường, đều xuất phát từ ý tốt suy nghĩ cho đối phương, nếu anh còn làm lớn chuyện thì thật vô nghĩa không phải sao?
Vệ Cẩm Huyên tự thấy mình vẫn khá lý trí, dù sao lúc nãy anh đã xuống nước trước rồi, bắt bẻ thêm nữa thật không phong độ. Tình huống thế này, vốn dĩ đàn ông nên nhường nhịn phụ nữ. Huống chi đây là người phụ nữ anh yêu.
“Vậy thì chuyện này kết thúc ở đây, chúng ta không ai được nhắc tới nữa?”
Cô gật đầu, nhưng trong nháy mắt lại bĩu môi nhấn mạnh: “Sau này anh cũng tuyệt đối không được nói mấy chuyện đó nữa, lúc nào cũng không được.” Người Trung Quốc thường nói, chuyện tốt thì không linh nghiệm nhưng chuyện xấu thì ngược lại, mặc dù là mê tín, nhưng loại chuyện thế này, thà tin có còn hơn không tin.
Vệ Cẩm Huyên nghe vậy mỉm cười, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, bé con ngốc này.
......
Trương Tư Ninh cũng cảm thấy như vậy mới an toàn, cô đồng ý nói: “Vậy thì nghe theo lời bác sĩ, họ mới chuyên khoa.” Tính cách Vệ Trân Trân khủng bố như vậy, nói thật, cô hy vọng cô nàng có thể ở trong phòng bệnh đặc biệt thêm mấy ngày, đừng có nhanh ra ngoài như vậy gieo tai họa cho người khác. Tính tình cô nàng này thật làm cho người ta sợ hãi, giống hệt quả bom hẹn giờ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, khiến người ta không sao yên tâm được.
Thật ra Vệ Cẩm Huyên cũng biết Trương Tư Ninh không thích em gái mình, chuyện này anh hoàn toàn có thể hiểu được, Trân Trân quả thật dư tiền vốn khiến người ta sợ hãi. Cho nên anh cũng không trách móc gì, yêu cầu cô phải toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Trân Trân, là chuyện không thực tế. Yêu ai yêu cả đường đi gì đó, đối với người bình thường đã khó, huống chi là tình trạng của Trân Trân như vậy.
Hai ngày sau, đặc phái viên của tổng công ty bên Pháp đến, Vệ Cẩm Huyên lại bắt đầu bận rộn, lúc này Trương Tư Ninh mới thật sự tâm thần không yên, lo lắng gần chết, cũng không có tâm trạng đi đến nhà hàng, cả ngày chỉ bám đuôi theo Vệ tiên sinh nhà mình đến công ty, anh làm việc, cô ngốc người trong phòng nghỉ đợi anh, rất sợ những chuyện Vệ Cẩm Huyên làm sẽ bị người ta phát hiện, lo lắng đề phòng, mỗi ngày đều thầm niệm Phật cầu xin phù hộ, người ta nói ‘ngày thường không thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật’, có lẽ chính là nói cô hiện giờ.
May mắn thay tất cả mọi chuyện đều hết sức thuận lợi, những người được bên Pháp điều sang làm kiểm toán chuyển giao công việc trong vòng một tuần, không phát hiện có gì bất ổn.
Hai ngày sau, cuối cùng Vệ Cẩm Huyên cũng đã nhận được công văn chính thức của bên Pháp, chấp nhận đơn xin từ chức của anh, từ nay về sau, bất cứ chuyện gì của Bác Lãng cũng không còn liên quan tới anh nữa.
Rốt cuộc Trương Tư Ninh cũng đã được ngủ một đêm ngon giấc, không bị ác mộng làm cho bừng tỉnh nữa. Mặc dù Vệ Cẩm Huyên luôn tin tưởng chắc chắn trăm phần trăm, nhưng kỳ thực trái tim vẫn luôn treo lơ lửng, bây giờ tất cả bụi bặm đều đã rơi xuống đất, xem như anh khổ tận cam lai, cả người đều được thả lỏng, vì thế hai vợ chồng này ngủ thẳng một giấc đến tận giữa trưa hôm sau mới thức dậy.
Sau khi rời khỏi giường cũng không có ý định ra khỏi cửa, gần đây thật sự quá mệt mỏi. Cô thì chỉ mệt trong lòng nhưng Vệ tiên sinh thì cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Lúc ăn cơm trưa, Trương Tư Ninh hỏi anh dự tính sau này thế này, có phải muốn trực tiếp bắt đầu chấn chỉnh lại luôn không.
Vệ Cẩm Huyên đầy mưu tính, trong lòng đã sớm lên kế hoạch trước đó, anh nói: “Hiện tại không vội, nghỉ ngơi hai ngày, sau đó anh đưa em về Phúc Kiến một chuyến, chào hỏi người nhà em.”