Ngày Em Đến
Chương 89 :
Ngày đăng: 04:42 19/04/20
Ngày hôn lễ, đúng vào dịp cuối tuần, mặc dù nói hôn lễ không nên giản lược, nhưng có một số chi tiết có thể bỏ bớt đi, dù sao là phụ nữ có thai, mệt mỏi và khổ sở cũng chỉ có bản thân mình chịu.
Những ngày giữa tháng mười, tiết trời ôn hòa, thời tiết hôm nay cũng rất đẹp, mặt trời bừng sáng rực rỡ. Trương Tư Ninh mặc áo cưới ngồi trong phòng khách sạn, nhân viên trang điểm tết tóc cho cô, trên đầu đội một tấm khăn voan dài ba thước, trang điểm tự nhiên nhẹ nhàng, toát ra khí chất như thần tiên.
“Woa, Tư Tư, đúng là nữ thần mà! Đẹp quá!”
“Cậu cũng vậy mà, đẹp lắm.” Trương Tư Ninh nhìn cô bạn thân mặc chiếc váy ngắn màu tím đang đứng trước mặt, hết lòng khen ngợi.
Kim Giai Di nhìn mình trong gương, rồi lại quay qua nhìn ngắm Trương cô nương xinh tựa thần tiên trước mặt, thở dài: “Đứng một chỗ với cậu, tớ thành đứa quê mùa mất rồi, sau này kết hôn, chắc chắn tớ sẽ chọn phù dâu không xinh đẹp bằng mình.”
Trương Tư Ninh nghe xong mỉm cười, càng toát ra vẻ phiêu dật.
Kim Giai Di lại tự thán chốc lát rồi đi ra phía sau Trương Tư Ninh nhìn tà váy dài buông thõng và khăn trùm đầu, cô nàng đưa tay ra sờ sờ: “Cái khăn trùm đầu này dài quá, có nặng không?”
Trương Tư Ninh lắc đầu: “Nhẹ lắm, không nặng đâu, nhưng lát nữa lúc tiến vào lễ đường tớ sẽ đi chậm thôi.”
“Cậu đang mang thai, nên đi chậm một chút.”
Không đầy một lát sau, chú rể Vệ Cẩm Huyên và phù rể đi vào. Nhìn thấy Vệ Cẩm Huyên, Kim Giai Di vô thức căng thẳng, nói cũng không dám lớn tiếng, ngay cả thở cũng khống chế rất nhẹ, không biết tại sao nhưng cô nàng rất sợ anh.
Hôm nay, Vệ Cẩm Huyên mặc một bộ vest dáng dài màu đen lịch lãm, dáng người anh cao lớn, chống gậy, ngũ quan có nét con lai đặc trưng rất đẹp, thoạt nhìn giống như quý tộc thời Trung cổ, thật lòng mà nói, vô cùng anh tuấn.
Vệ Cẩm Huyên vòng cánh tay qua ôm cô, khẽ thì thầm bên tai dỗ dành cô đừng khóc. Phía dưới mọi người vỗ tay như sấm, thậm chí nhiều người khóe mắt còn ươn ướt, Kim Giai Di cũng khóc như mưa, vô cùng xúc động, oa oa, Vệ tiên sinh nói thật cảm động!
Hốc mắt Tiểu Trịnh cũng đỏ lên, hắn đưa tay ôm vai cô nàng: “Dù có trang điểm thì cũng không xinh đẹp như cô dâu, khóc một hồi nhìn xấu lắm.”
Kim Giai Di nhấc thẳng chân lên dùng gót giầy rất nhọn không chút thục nữ ân cần hỏi thăm chân hắn. CMN, chị đây rất vất vả mới cảm động môt lần, đúng là không có mắt nhìn mà.
Ông cụ cũng rất cảm động, tiểu Vệ này….cũng không dễ dàng.
Cô dâu chú rể đi vào trong đổi lễ phục, bữa tiệc bắt đầu, ông cụ tiếp đón khách khứa nhập tiệc.
Trương Tư Ninh vừa rồi khóc rất nhiều, hốc mắt đều sưng lên, thợ trang điểm lấy túi trà giúp cô đắp lên mắt, Vệ Cẩm Huyên sang một căn phòng khác thay quần áo, mắt Kim Giai Di cũng hơi sưng, vừa chậm rãi nhắm hai mắt lại đắp lá trà lên, vừa nói: “Tư Tư, cậu và Vệ tiên sinh thật lãng mạn, tớ thấy có nhiều người khóc theo lắm, hai người thật khiến người ta cảm động mà.”
Tâm trạng Trương Tư Ninh lúc này vẫn chưa trở lại bình thường, cô biếng nhác ừ một tiếng: “Anh ấy nói quá rồi, tớ không thích. Vệ tiên sinh nhà tớ phải cao cao tại thượng mới đúng.”
Kim Giai Di câm nín, một hồi lâu mới nhả ra một câu: “Tớ cút đây, cậu tính ngược chết cái đứa độc thân này hả!”
Hai thợ trang điểm ở bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng vậy, ngược chết mấy người độc thân như chúng ta mà.”
Có điều họ thật sự rất ngưỡng mộ vị Vệ phu nhân này, sao có thể nói được một câu đầy khí phách như vậy? Nuôi anh cả đời, lời nói nghe có vẻ đơn giản nhưng đổi lại là họ, lúc Vệ tiên sinh chỉ còn hai bàn tay trắng nói ra như vậy….dù sao họ cũng không nói được.
Chính vì không làm được, nên càng thấy ngưỡng mộ vị Vệ phu nhân này.