Nghề Làm Phi

Chương 13 :

Ngày đăng: 20:31 21/04/20


Chưa biết chính xác bao giờ phái đoàn của Cao Mỹ quốc tới Cửu Châu thì thời tiết đã trở lạnh, các phi tần bắt đầu thay trang phục mùa đông, các cung cũng bắt đầu nhận than sưởi ấm. Đối với bọn họ, đại diện của một nước nho nhỏ như Cao Mỹ quốc này chẳng quan trọng bằng chuyện ai mới được Hoàng thượng ban thưởng.



Bóc một quả quýt, Trang Lạc Yên lười biếng thở một hơi dài, nhìn tuyết trắng bay lả tả ngoài cửa sổ, quẳng quả quýt bóc dở vào đĩa, nhận bình nước nóng sưởi tay mà Vân Tịch đưa tới: “Hôm nay tuyết rơi càng lớn hơn rồi.” Kiếp trước nơi nàng sinh sống, mùa đông rất ít thấy tuyết rơi, dù đôi khi có tuyết cũng không tạo thành cảnh biển bạc trắng xóa khắp nơi như thế này.



“Chủ tử buồn chán sao?” Vân Tịch cầm lấy quả quýt mới bóc một nửa, tỉ mỉ bóc từng múi sạch sẽ, đặt vào đĩa, cười nói, “Nếu chủ tử không sợ lạnh thì có thể tới vườn hoa mai, nô tì nghe nói Hoàng thượng cũng thích mai.”



Trang Lạc Yên chọn một tư thế thoải mái hơn để ngồi, miệng như cười như không: “Thưởng mai thì thanh tĩnh sẽ tốt hơn, lúc này đúng dịp hoa mai trong vườn nở rộ, tỉ muội các cung chắc đều thích cả, ta không muốn tham dự đâu.”



Vân Tịch há miệng muốn nói mà không biết nên nói gì, nàng hầu hạ chủ tử đã khá lâu, đôi khi cảm thấy tình yêu của chủ tử dành cho Hoàng thượng thật là cuồng dại, đôi khi lại cảm thấy tình cảm này mơ hồ, rất khó nhìn ra.



“Bẩm chủ tử, điện Trung Tỉnh đưa tới than bạc cho mấy ngày này, còn đưa kèm một ít hoa quả mới nữa.” Thính Trúc bước vào phòng trong, tay bưng một đĩa nho đen tiến cống.



“Thời tiết lạnh thế này, mấy thái giám đó phải chạy tới chạy lui đưa đồ cũng rất vất vả, lấy ít bạc thưởng cho bọn họ đi uống tách trà nóng.” Trang Lạc Yên biết, nho đen này do nước khác tiến cống, được bảo quản tươi ngon như mới hái, cung Hi Hòa có thể được một đĩa như thế đã là hiếm có rồi.



“Chủ tử yên tâm, nô tì đã thưởng rồi.” Thính Trúc đặt đĩa nho xuống, nói cho Trang Lạc Yên một ít tin đồn mới nghe được bên ngoài, tuy không chắc đúng bao nhiêu phần nhưng thâm cung buồn chán, nghe mấy chuyện này giết thời gian cũng tốt.



“Em nói là hôm qua Yên quý tần tình cờ gặp Hoàng thượng ở vườn mai?” Trang Lạc Yên hứng thú hỏi.



“Bẩm chủ tử, nô tì còn nghe nói tối qua Hoàng thượng ngủ lại ở chỗ Yên quý tần, sáng nay Yên quý tần còn được ban thưởng không ít đâu.” Thính Trúc cẩn thận nhìn trộm sắc mặt Trang Lạc Yên, thấy nàng vẫn bình thản như cũ mới nói tiếp hôm nay Yên quý tần được ban thưởng những gì.



Trang Lạc Yên cười nhạt trong lòng, thân là một Hoàng đế, nữ tử khắp hậu cung trong mắt hắn chỉ là món đồ chơi mà thôi, sợ rằng khi chứng kiến thủ đoạn mà bọn họ vắt óc nghĩ ra để giành lấy sủng ái của mình, hắn chỉ coi như đang xem một tuồng kịch hay.



“Bẩm chủ tử, thái giám nội thị tới báo, hôm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của người.” Phúc Bảo hớn hở đi vào thông báo với Trang Lạc Yên.



“Ta biết rồi.” Trang Lạc Yên cố gắng biểu lộ vẻ ngượng ngùng xen lẫn hạnh phúc ra mặt, quay đầu nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ, che giấu bình thản nơi đáy mắt.



“Bẩm Hoàng hậu nương nương, hôm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của Chiêu sung nghi ạ.” Hòa Ngọc giễu cợt nói, “Các vị chủ tử hôm nay mất công tới vườn mai phải thất vọng rồi.”



“Đàn bà trong cung đình, chỉ vì tranh đoạt sủng ái hư vô không từ thủ đoạn, nhưng Chiêu sung nghi này quả là cũng có đôi chút bản lĩnh hơn người, Hoàng thượng nhìn nhiều mỹ nhân như vậy còn có thể nhớ tới nàng ta.” Hoàng hậu lật quyển sách trong tay, đầu vẫn không hề ngẩng, “Trước đây bổn cung đánh giá thấp nàng ta rồi.”



“…” Hòa Ngọc định lên tiếng, Hoàng hậu đã cắt đứt.



“Dù có chút thủ đoạn khác người nhưng đặt vào hậu cung này vẫn chưa ăn nhằm gì đâu, vị đang ngồi ở cung An Thanh kia mới là bảo bối trong lòng Hoàng thượng.”



“Nhưng sau khi Tô thị lang cáo buộc Trang thị lang, chẳng phải Hoàng thượng vẫn không có phản ứng gì hay sao?” Hòa Ngọc không hiểu.



“Đó là Hoàng thượng kia mà, tiền triều và hậu cung cũng như nhau,” Hoàng hậu cười khổ, đặt sách xuống, “Ngoại trừ nàng ta, trong cung còn có ai được phong đến quý phi, nếu không phải Hoàng thượng còn nhớ đến bổn cung, chỉ e mỗi lần ban thưởng cho nàng ta còn nhiều hơn bổn cung kìa.”



Hòa Ngọc nghẹn họng, nghĩ đến những ân sủng mấy năm nay Thục quý phi độc hưởng, không thể không thừa nhận Hoàng hậu nương nương nói đúng.



“Cứ nhìn mà xem, hoa dù xinh đẹp đến đâu cũng có ngày tàn lụi, mà bổn cung trước sau vẫn là chính cung nương nương, không đáng hạ mình tranh đua những thứ đó với bọn họ.” Nét mặt Hoàng hậu lần thứ hai lại lộ ý cười, có điều, không biết đó là nụ cười thoải mái hay là nụ cười cam chịu và bất đắc dĩ.



Ban đêm rét lạnh, nằm trong đám chăn ấm áp luôn dễ chịu hơn bình thường, Trang Lạc Yên tựa đầu vào ngực Hoàng đế, lẳng lặng nghe tiếng tuyết rơi xao lao, trong phòng an tĩnh lạ thường.



Phong Cẩn vuốt ve mái tóc của người con gái nằm trong lòng mình, động tác này đã thành thói quen mỗi khi hắn ở bên Chiêu sung nghi, không gian tĩnh lặng khiến lòng hắn cũng bình an lại, thân là Đế vương, chuyện cần xử lý mỗi ngày không ít, thỉnh thoảng trải nghiệm một chút không khí an tĩnh như thế này cũng là một điều hay.



“Ái phi có biết gì về Cao Mỹ quốc không?”



Trang Lạc Yên hoàn toàn không ngờ đến Hoàng đế đột nhiên hỏi vấn đề này, nàng chẳng có bao nhiêu thiện cảm với cái Cao Mỹ quốc kia, trong lịch sử của kiếp trước, có một quốc gia rất giống Cao Mỹ quốc, cuối cùng lịch sử đã chứng minh một điều, đó là một thứ vô ơn không hơn không kém. Thoáng do dự một lát, Trang Lạc Yên quyết định lên tiếng: “Thiếp không có nhiều hiểu biết về Cao Mỹ quốc ấy lắm, chỉ biết đó là một nước phụ thuộc của chúng ta, rất nghèo, chỉ có một thứ đáng nhắc tới là một vị thuốc nổi tiếng được trồng ở đó.”



“Chuyện nước phụ thuộc này tới thăm nước ta đang làm khó cả đám đại thần, có người thì muốn tổ chức nghênh đón long trọng theo lệ cũ, lại có người muốn lấy quy cách tiếp đãi chư hầu của triều trước để làm,” Phong Cẩn nhìn nữ tử trong lòng, “Ái phi thấy cái nào có lý hơn?”



Dưới ánh nến, ánh mắt Phong Cẩn rất bình thản, Trang Lạc Yên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, vẫn nhìn không ra một tia tâm tình. Nàng mở miệng như không hề băn khoăn, trong lòng lại đã cân nhắc vài lượt: “Thiếp nghĩ, chỉ là một nước phụ thuộc thì chính là hạ nhân của chúng ta, nào có đạo lý chủ nhân phải tiếp đãi hạ nhân long trọng cơ chứ.”



“Ái phi nói có lý, một hạ nhân chẳng được bao nhiêu tác dụng mà thôi, còn muốn chủ nhân hạ mình nữa sao?” Phong Cẩn cười nói, “Quả thật, Cao Mỹ quốc chẳng qua chi là một hạ nhân của chúng ta thôi.”



Trang Lạc Yên nghe Hoàng đế nhấn mạnh hai chữ “chúng ta” thì thở phào một hơi, nàng thành công rồi. Theo quan sát của nàng, Phong Cẩn là một vị Đế vương có dã tâm, có hoài bão, không phải loại vua chỉ thích khoe khoang công tích, vậy nên lần này thủ đoạn lấy cớ đến thăm viếng và tiến cống để vòi tiền của Cao Mỹ quốc kia không có hiệu quả rồi.



Song, đến tận khi một nụ hôn ấm áp dừng trên trán, cuồng nhiệt đắm say qua đi, Trang Lạc Yên vẫn không hiểu được, vì sao Hoàng đế đột nhiên nói chuyện trên triều với mình, chẳng lẽ tuyết lớn quá, lạnh hỏng đầu rồi?



Bên này Trang Lạc Yên đang nghi hoặc, bên kia Phong Cẩn lại khẽ thở dài vì người nằm trong lòng mình. Nếu hắn hỏi Hoàng hậu hay Thục quý phi loại chuyện này, hai người bọn họ sẽ nói hai cách kia đều có lý, sau đó cẩn thận thăm dò ý hắn rồi mới lựa theo mà nói cái nào thích hợp hơn, nào có ai chẳng suy nghĩ gì đã nói trắng ra như nàng, chẳng lẽ nàng thực sự coi một Hoàng đế như hắn đây là “người nhà”, vậy nên mới không cần che giấu điều gì?



Người nằm trong lòng đã ngủ say, Phong Cẩn gỡ lọn tóc mảnh bám trên trán nàng, lọt vào mắt hắn là một gương mặt yên bình chìm trong giấc ngủ, thật là một nữ tử ngốc nghếch, chỉ biết hắn là người đàn ông của nàng mà quên mất hắn còn là một Đế vương.



Hôm sau khi Trang Lạc Yên thức dậy, Hoàng đế đã rời đi như mọi lần, nàng uống một cốc trà sữa nóng, hỏi, “Tuyết ngừng chưa?”



“Bẩm chủ tử, tuyết chưa ngừng đâu ạ, hình như còn có xu hướng lớn hơn nữa, lát đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương cần phải mặc thêm áo đấy.” Vân Tịch phủ thêm một tấm áo choàng lông cáo lên vai Trang Lạc Yên, tán tụng, “Chủ tử mặc bộ áo choàng lông cáo này thật là đẹp, thảo nào Hoàng thượng nhất định muốn ban thưởng cho người.”



Trang Lạc Yên cười cười: “Đâu phải do ta, là do cái áo lông cáo bạc này đẹp hiếm có đấy chứ.” Chẳng trách hôm nay thái giám nội thị còn chưa mang canh tránh thai tới cho nàng, ra là do tuyết rơi dày quá.



Nhưng đến tận khi Trang Lạc Yên ra khỏi cung đi thỉnh an Hoàng hậu, thái giám nội thị vẫn chưa thấy tới, Trang Lạc Yên kinh sợ trong lòng, lẽ nào Hoàng đế muốn nàng có con?



Phong Cẩn lật tấu chương trên tay, chợt nhớ tới nữ tử ở cung Hi Hòa. Đối với người con gái này, hắn dành cho nàng một góc rất đặc biệt trong lòng mình, lần này miễn canh ngừa thai cho nàng, không biết là ân sủng hay là hại nàng nữa, nữ tử trong cung có thai không dễ, sinh được con ra càng khó khăn hơn. Miễn đưa canh ngừa thai lần này coi như là chút thương tiếc hắn dành cho nàng, về phần Chiêu sung nghi liệu có thể may mắn có một đứa con hay không, còn phải trông chờ vào vận mệnh của nàng.



Nếu Trang Lạc Yên biết được suy nghĩ này của Hoàng đế, nhất định sẽ mắng to trong lòng: “Mẹ nó chứ”, chưa nói mang thai một đứa bé không giống như trồng cây, cứ gieo xuống là có thu hoạch, hơn nữa đêm qua còn là thời kỳ an toàn của nàng, khả năng có thai càng nhỏ.



Không cần quan tâm Hoàng đế nghĩ gì, Trang Lạc Yên vẫn ăn uống ngủ nghỉ vui vẻ đầy đủ, lại còn muốn làm ít hoa quả ướp lạnh ăn thử để thay đổi khẩu vị và tìm cảm giác mạnh giữa mùa đông, khiến cho Thính Trúc và Vân Tịch quỳ xuống can ngăn nhiều lần.



“Ta chỉ có vài sở thích nho nhỏ ấy,” Trang Lạc Yên ăn một miếng lê ướp đá, buốt lạnh đâm vào miệng khiến nàng ê cả răng đồng thời lại cảm thấy thích thú khó hiểu. Đặt đĩa xuống, nàng cầm bình nước nóng lên ủ tay, hình như mấy ngày nay ăn nhiều đồ lạnh quá, kinh nguyệt bị trễ mất rồi.



Trang Lạc Yên cân nhắc một chút, sau đó cho người tới Thái y viện mời một thái y am hiểu các bệnh phụ khoa tới thăm mạch, lòng vẫn nghĩ, vài ngày lại thăm mạch một lần, chắc không có chuyện gì lớn đâu.



Nửa canh giờ sau, một thái y tuổi khá cao tới thăm bệnh, Trang Lạc Yên vừa nhìn bề ngoài ông ta liền nhận định, người này hẳn có bản lĩnh đây, vì vậy liền yên tâm để ông ta bắt mạch.



Chốc lát sau, Trang Lạc Yên thấy ngón tay khô gầy trên khăn lụa hơi run lên, rồi vị thái y già nhanh nhẹn quỳ xuống. “Chúc mừng Chiêu sung nghi, chúc mừng Chiêu sung nghi, mạch của người là hỉ mạch.”



Hỉ mạch? Trang Lạc Yên hoài nghi liếc nhìn vị thái y này một cái, lại quay sang nhìn mọi người trong phòng, thấy ai nấy đều hưng phấn ra mặt, mơ hồ nghĩ có gì đó là lạ, ông cụ này lúc bắt mạch thì tay còn run mạnh hơn cả mạch đập, chắc chắn không nhầm đấy chứ?




Thái tử Cao Mỹ cũng chú ý đến sự nhiễu loạn vừa rồi, bèn hạ giọng hỏi sứ thần bên cạnh: “Vừa rồi người rời khỏi bàn yến là vị sủng phi nào của Hoàng đế bệ hạ?”



“Bẩm Thái tử, thần nghe nói, người vừa rời bàn tiệc là Chiêu sung nghi, vị sủng phi được Hoàng đế bệ hạ yêu thương nhất dạo gần đây, mấy ngày trước còn có tin vị này đã mang thai, song vừa rồi thần nhìn có vẻ không ổn.” Vị sứ thần này cũng biết một ít việc mờ ám quanh co của phi tần nơi hậu cung, không khỏi cảm thấy đáng tiếc cho vị sủng phi này.



Phác Thái Nguyễn chép miệng, khoát tay: “Đây là chuyện riêng của Hoàng đế bệ hạ, không liên quan đến chúng ta, không cần thảo luận đến.”



Trang thị lang nhíu mày nhìn chỗ ngồi trống rỗng vốn thuộc về muội muội mình, vì sao muội ấy đột nhiên rời khỏi quốc yến, chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra? Chàng nghi ngờ nhìn sắc mặt Hoàng đế, không phát hiện có gì bất ổn, bèn tự an ủi, có lẽ mình đã nghĩ nhiều rồi.



Suốt thời gian yến hội, Phong Cẩn rất ít cười, thế nhưng các vị đại thần đã quen với phong thái uy nghiêm của hắn, không ai cảm thấy không ổn chỗ nào.



Trong lòng Hoàng hậu lại cảm thấy hơi khó chịu. Từ nhỏ, nàng đã quen biết Hoàng đế, khi đó nàng còn là thư đồng của công chúa Phúc Ninh, sau lại được tiên hoàng ban hôn, năm ấy nàng thành hôn, mười dặm hồng trang(*), khiến cho bao người ghen tị đỏ mắt.



(*) Hồng trang: Đồ cưới được phủ giấy hoặc vải màu đỏ.



Nhiều năm qua đi, nàng đã từ một thiếu nữ mười lăm ngây thơ trở thành một người đàn bà chốn thâm cung, nhớ lại tình cảm năm đó, lòng không khỏi chua xót đôi phần. Đế vương vô tình, nàng nhìn từng đám nữ tử bên mình được sủng ái, rồi lại từ từ thất sủng, dù đã thành thói quen, nhìn vào trong mắt vẫn chua xót khó nhịn.



Hôm nay mắt thấy Hoàng đế lại sủng ái một người con gái khác, những đắng cay trong lòng lại tràn lên miệng, xót xa không sao nói thành lời.



“Không biết Chiêu sung nghi thế nào,” Nhu phi nói một cách lo lắng, “Trời hôm nay lạnh như thế, đừng để nhiễm lạnh mới được.”



“Chiêu sung nghi là người có phúc, hẳn không có việc gì đâu.” Hiền phi cười, nhướng mày nhìn về phía Nhu phi, “Không ngờ quan hệ của Nhu phi muội muội và Chiêu sung nghi lại thân mật đến vậy.”



Nhu phi nói, không hề biến sắc: “Đều là chỗ tỉ muội với nhau, chẳng lẽ trong chúng ta có ai không lo lắng cho Chiêu sung nghi?” Thế nhưng vì sao lo lắng thì lại không nói chắc được. Nhu phi cười nhạt trong lòng, hôm nay Chiêu sung nghi sảy thai, không biết ai đã ra tay đây, dám tính kế ở ngay quốc yến.



“Đương nhiên ai nấy đều lo lắng cả,” Từ chiêu dung thở dài một tiếng, “Thế gian này luôn biến ảo khôn lường.”



Nhu phi chướng mắt cái vẻ vờ vĩnh yểu điệu này của nàng ta, cười khinh bỉ một tiếng, không thèm nói gì thêm.



Lục này, Hiền phi đột nhiên lên tiếng: “Tần thiếp vừa rồi thấy Thục quý phi nương nương không hề đụng đến cháo, liệu có phải thân thể không được khỏe nên khẩu vị không tốt chăng?”



“Cảm tạ Hiền phi quan tâm, bổn cung không sao.” Thục quý phi lạnh nhạt liếc nhìn Hiền phi, muốn đẩy hiềm nghi lên người nàng sao, đâu dễ dàng như vậy, “Có điều Hiền phi đúng là thận trọng thật, sức quan sát cũng không giống bình thường.”



“Được rồi,” Hoàng hậu lúc này lại lên tiếng, “Chư vị tỉ muội nếu lo lắng Chiêu sung nghi thì đợi lát nữa tới cung Hi Hòa thăm đi, đừng thảo luận việc này ở đây nữa.”



Phong Cẩn nhìn mấy phi tần, trên mặt không có một tia cảm tình, đặt đôi đũa bạc trên tay xuống, súc miệng, lau miệng xong, bình thản lên tiếng: “Canh giờ không còn sớm, chư vị ái khanh tùy ý dùng.” Nói xong, đứng lên.



Các đại thần thấy Hoàng đế chuẩn bị rời yến, vội vàng đứng dậy hành lễ cung tiễn.



Hoàng hậu nhìn theo bóng lưng Hoàng đế, ánh mắt tối sầm, cố kiềm chế tâm tình đang dao động mạnh mẽ trong lòng, cùng các mệnh phụ xã giao vài câu rồi cũng đứng dậy đi khỏi.



Yến hội đến đây coi như đã kết thúc, mọi người tốp năm tốp ba rời khỏi điện Thái Hòa, mấy phi tần cũng theo Hoàng hậu về cung, thế nhưng ai nấy đều thầm hiểu trong lòng, đêm nay lại là một đêm không ngủ đây.



“Nương nương,” Ra khỏi điện Thái Hòa, Hòa Ngọc đưa bình nước nóng sưởi tay cho Hoàng hậu, “Quay về cung Cảnh Ương chứ ạ?”



Hoàng hậu thở dài: “Không biết Chiêu sung nghi lúc này ra sao, bổn cung lo lắng trong lòng, làm sao ngủ được, đến cung Hi Hòa xem thế nào đi.”



Mùa đông ở kinh thành luôn luôn không được êm dịu như mùa đông ở Giang Nam, gió lạnh quật qua người có thể rét buốt đến tận xương.



Hoàng hậu ngồi trên ghế quý phi mềm mại, rõ ràng trong phòng lửa than vẫn cháy mà sao trong lòng nàng lại thấy lạnh lẽo đến thế. Nàng nhịn không được, nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng đế đang ngồi bên cạnh, từ sau khi Chiêu sung nghi bị đưa vào phòng trong, Hoàng thượng ngồi ở ngoài này không thèm nói một câu.



Trong quốc yến lại xảy ra chuyện như vậy, tuy đã cố che giấu nhưng người nào chứng kiến mà không nhận ra việc Chiêu sung nghi sảy thai rất kỳ lạ. Cũng may Chiêu sung nghi thức thời, không làm ầm lên lúc đó, còn kịp trấn an người hầu bên mình, lại thận trọng xin quay về cung trước nên mới không để sự tình đi quá xa.



Thể diện của hoàng thất được bảo vệ, chỉ không biết đứa con trong bụng Chiêu sung nghi có thể giữ lại hay không, nếu không thể, mấy ngày tới hậu cung nhất định không được yên bình.



“Thái y, Chiêu sung nghi thế nào?” Thính Trúc lo lắng nhìn về phía hai vị thái y. Nói đến cũng thật đúng dịp, hôm nay người trực lại chính là Mao thái y và một vị Trương thái y có quan hệ rất tốt với Mao thái y này. Hai người đều là người lâu năm của Thái y viện, hành vi từ xưa tới nay đều rất ổn thỏa, y thuật cũng rất cao minh, vì vậy Phúc Bảo mới gọi cả hai người cùng tới.



Trương thái y cúi đầu bắt mạch cho Chiêu sung nghi, nét mặt tuy vẫn như thường nhưng lòng lại nghi ngờ khó hiểu, mạch tượng của Chiêu sung nghi hôm nay không phải là hiện tượng sảy thai, tuy khá yếu ớt nhưng có vẻ giống mạch tượng của nữ tử vào thời kỳ kinh nguyệt hơn. Ông khó hiểu liếc mắt nhìn bằng hữu, ngày ấy nói Chiêu sung nghi có thai là do ông ta chẩn mạch và kết luận, ông bạn già xưa nay rất ổn trọng, sao lại để loại chuyện này xảy ra?



Cao Đức Trung thấy Trương thái y nãy giờ vẫn không nói gì, sắc mặt lại ngày càng khó coi, không kìm được bèn chau mày hỏi: “Trương thái y, cái thai của Chiêu sung nghi có còn giữ được không?”



“Chuyện này…” Trương thái y thu tay về, “Mạch của Chiêu sung nghi rất yếu, cần phải bồi bổ thật tốt, hay là để Mao thái y tới chẩn lại xem sao.”



Cao Đức Trung biết người của Thái y viện từ trước tới nay chỉ cầu an ổn, bèn nói: “Vậy mau xem mạch đi, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đều đã tới, nếu Chiêu sung nghi có chuyện gì, hai vị cứ trông đó mà làm.”



Cách khăn bắt mạch chốc lát, Mao thái y biến sắc, lần trước chẩn mạch ông có uống vài chén rượu, bắt mạch cho Chiêu sung nghi thấy là hỉ mạch liền nói có thai, hiện giờ thanh tỉnh mới toát mồ hôi lạnh đầy người. Nữ tử trong mấy ngày trước kì kinh cũng có thể có hiện tượng hoạt mạch.



Nghĩ đến hậu quả chẩn lầm, lại nhớ đến sự sủng ái của Hoàng thượng dành cho Chiêu sung nghi, Mao thái y nuốt nuốt nước bọt, đứng dậy nhìn Trương thái y, thấy ông bạn già không có ý vạch trần, đành phải mở miệng: “Cao công công, phụ nữ mang thai ba tháng đầu cần đặc biệt chú ý, thai nhi của Chiêu sung nghi đã… không giữ được nữa rồi.” Lúc này, ông đang âm thầm may mắn trong lòng, may mà hôm nay do ông và Trương thái y tới xem bệnh cho Chiêu sung nghi, nếu là người khác, một nhà già trẻ của ông e rằng không giữ được.



Thính Trúc nghe Mao thái y nói vậy, liền biết chủ tử thành công rồi. Không cần biết Mao thái y vì sao lại nói chủ tử mang thai, nhưng hiện tại chủ tử làm ra vẻ sảy thai, đã để cho Mao thái y hiểu được, bất kể có thai là thật hay giả, việc sảy thai này phải làm cho như thật. Nếu là chẩn lầm, Mao thái y nhất định không dám nói ra sự thật. Nếu không phải nhầm lẫn mà do người khác cố ý hãm hại, Mao thái y cũng không dám nói chủ tử giả mang thai, bởi vì kết luận Chiêu sung nghi có thai chính là ông ấy, vì vậy quả đắng lần này ông ấy phải nuốt hết rồi.



Vậy là, bất kể vì nguyên nhân gì, Mao thái y chỉ có một con đường mà thôi, đó là tuyên bố với bên ngoài, Chiêu sung nghi sảy thai, dù không bắt được kẻ đã hãm hại Chiêu sung nghi thì cũng có thể khiến Hoàng đế thương tiếc vài phần, lại có thể giải nguy cơ trước mắt.



“Sao có thể như vậy?” Vân Tịch trắng bệch cả mặt, người hơi loạng choạng, nhìn thấy chủ tử vừa tỉnh, nét mặt lại lộ vẻ an ủi, “Chủ tử, người tỉnh rồi?”



“Con ta đâu?” Trang Lạc Yên run rẩy hỏi.



“Chủ tử… sau này người còn có thể có con mà.” Vân Tịch lại đỏ mắt lên, cố nén lệ đang trào ra, dém lại chăn cho Trang Lạc Yên.



Nửa khắc yên lặng, sau đó trên giường truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào nức nở, tuy rằng đã cố ép thật thấp nhưng vẫn nghe ra đau đớn tột độ trong đó.



Cao Đức Trung nhìn cảnh tượng trong phòng, lặng yên lui ra bên ngoài, cúi người hành lễ với Hoàng đế và Hoàng hậu, nói khẽ: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thai nhi của Chiêu sung nghi đã không giữ được ạ.”



Hoàng hậu nghe nói thế, không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là gì, vốn muốn nói đôi câu trấn an, nhưng khi nghiêng đầu nhìn thấy sắc mặt đông lạnh của Hoàng đế, lại một lời cũng không ra khỏi miệng được.



Bởi vì sự đau buồn, thương tiếc trong mắt Hoàng đế, là điều ngay cả khi Từ chiêu dung sảy thai năm ấy cũng không có.